Một đôi mắt hẹp dài của Ngũ Hạ Liên chăm chú nhìn cô, Cố Hiểu Thần ở trước mặt anh lúc nào cũng sẽ cảm thấy căng thẳng. Cô đứng trong thang máy, nhìn anh ở ngoài thang máy, mấp máy môi. Nhưng lúc này, một giọng nữ trong trẻo khác át đi âm thanh của cô, từ phía sau truyền đến, “Liên thiếu gia.” Hai người đồng thời nhìn đến, chỉ thấy thư ký Hạ đứng ở chỗ kia, khuôn mặt mỹ lệ mỉm cười. Ngũ Hạ Liên trầm mặc mấy giây, cất bước đi thẳng về phía phòng làm việc. Cố Hiểu Thần vốn dĩ còn muốn nói lời cảm ơn, đành phải nuốt lại toàn bộ. Cô nắm túi đeo, đi ra khỏi thang máy. Lúc đi ngang qua người thư ký Hạ, cô không chú ý đến trên mặt thư ký Hạ có một nét hoài nghi ngờ vực. Cố Hiểu Thần không nhịn được ủ rũ, cau mày đi về phía bàn làm việc của mình. “Cố tiểu thư.” Thư ký Hạ đi đến trước mặt cô, nhẹ giọng gọi. Cố Hiểu Thần ngẩng đầu nhìn về phía cô, lại thấy cô ấy mỉm cười với mình. Đây là lần đầu tiên. “Cố tiểu thư, sáng nay cô gọi điện thoại cho tôi nói tôi tìm tài liệu dự phòng.” Thư ký Hạ rủ rỉ nói, nhỏ giọng thăm dò, “Có chuyện gì xảy ra vậy?” Cố Hiểu Thần hoàn hồn, thì ra là cô ấy đang quan tâm mình, “Không sao rồi.” “Thật à… chuyện gì cũng không có sao?” Cô ấy lại hỏi. “Vâng. Không sao.” Cố Hiểu Thần nghi hoặc nhìn cô ấy, nhưng cô ấy từ từ thu lại nét cười trên mặt, khuôn mặt mỹ lệ lạnh lùng quay người rời đi. Hình bóng kia chợt thoáng qua tầm mắt, Cố Hiểu Thần lại lần nữa nghi hoặc, chuyện này đến cùng là làm sao? Vừa nóng vừa lạnh. Cô mở máy vi tính, không có thời gian lý giải, vùi đầu cắm cổ vào trong công việc. *** Vào buổi tối, hai bên Ngũ thị và Hằng Nguyên cùng nhau dùng bữa, bởi vì chúc mừng cho cuộc hợp tác lần này đã thuận lợi đạt được. Ngũ Hạ Liên làm chủ, mời Louis và phái đoàn. Địa điểm dùng bữa được tổ chức ở phòng ăn của khách sạn mà đoàn Hằng Nguyên đang ở, bao riêng một phòng VIP. Trong phòng VIP, yến tiệc linh đình, tiếng cười nói vui vẻ.
--Truyện được cập nhật sớm nhất tại dtruyen.com và diễn đàn dembuon.vn. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!-- Ngôn Húc Đông tuyệt đối là một tay cừ khôi chuyên tạo bầu không khí, một câu nói đùa của anh cũng làm mọi người cười nghiêng ngả. “Cố tiểu thư, tôi kính cô một ly.” Louis rất tán thưởng đối với Cố Hiểu Thần, nâng ly rượu lên. Kỳ thực ông ấy đã khen ngợi cô rất nhiều lần. Cố Hiểu Thần từ trước đến giờ không uống rượu, nhưng cảnh đời là như vậy, cô không thể miễn cưỡng từ chối, “Louis tiên sinh quá khách khí rồi, phải là tôi kính ông mới đúng.” Đem rượu chua cay uống xuống. “Tửu lượng của Cố tiểu thư thật là tốt. Lại kính cô một ly nữa.” Louis lại rót thêm một ly. Mắt Cố Hiểu Thần thấy không thể từ chối, đành phải một ly rồi lại một ly. Rồi sau đó, cô không biết mình làm cách nào chống đỡ được, chỉ là đầu choáng mắt hoa. Bên trong không thể chịu đựng được nữa, cô đứng dậy đi đến phòng vệ sinh ngay. Vừa đến phòng vệ sinh, cô lao đến bồn vệ sinh ‘oẹ oẹ’ nôn thốc nôn tháo. Sau khi nôn xong, đầu óc trống rỗng giống như bị ai đánh. Cố Hiểu Thần loạng choạng đẩy mở cửa rồi đi ra khỏi phòng vệ sinh, tầm mắt của cô nhìn thấy một mảnh mờ nhạt, hoàn toàn tìm không tìm thấy hướng bắc đâu cả. Trước mặt dường như có người đi đến. Cố Hiểu Thần một tay cầm túi đeo, một tay vịn bức tường đi về phía trước, bỗng nhiên chân mềm nhũn, suýt nữa ngã nhào xuống rồi. Nhưng vừa kịp lúc này, có người ôm chặt lấy eo cô, nên cô mới không bị ngã xuống đất. “Em làm sao vậy.” Giọng nam quen thuộc vang lên, Cố Hiểu Thần tựa như nhìn thấy Ngũ Hạ Liên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]