Trước mắt mơ mơ hồ hồ, Cố Hiểu Thần úp úp mở mở không rõ gọi, “Liên, Liên thiếu gia…”
Trán của Ngũ Hạ Liên hơi nhíu lại, cổ tay có lực đem cô ôm vào trong ngực, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương dầu gội đầu nhàn nhạt lộ ra, không giống với mùi của những loại nước hoa kia, không nồng nặc, thoải mái dễ chịu như vậy. Anh cúi đầu nhìn đến, người phụ nữ đang ở trong ngực anh, thế mà lại là yếu đuối như vậy, đôi má hồng nhuận, giống như là bánh pudding quả đào mật dụ người.
Nhìn thấy là anh, Cố Hiểu Thần vội vàng nghĩ phải đứng thẳng dậy, “Liên thiếu gia, tôi tự mình có thể…” Một bên nói, một bên vịn đến bức tường.
Nhưng mà cô càng muốn tự lập, chân lại càng mềm nhũn, đầu óc càng thêm chóng váng.
“Lúc không cần kiên cường, thì đừng cố tỏ ra mạnh mẽ.” Tay Ngũ Hạ Liên ôm eo cô hơi dùng lực, không có ý định buông ra.
“Tôi có thể…” Cố Hiểu Thần phiền muộn cau mày, trong xương cốt vẫn bướng bỉnh như cũ.
Ngũ Hạ Liên chăm chú nhìn cô, “Em uống quá nhiều rồi, tôi đưa em về.”
Cố Hiểu Thần đã không còn sức để quan tâm có nên bỏ dở giữa chừng không, cô chỉ biết bản thân vô cùng khó chịu. Đến cả sức lực mở miệng để nói cũng đều không có, cô yếu ớt gật đầu. Ngũ Hạ Liên ôm cô đi ra khỏi khách sạn, đem cô nhét vào trong xe. Anh lúc này mới lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại thông báo cho Ngôn Húc Đông một tiếng.
Màn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042806/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.