"Bây giờ muốn đi đâu? Có cần tới bệnh viện kiểm tra mấy vết thương trên người không?"
Lái xe đi được một lúc, thì Nam Bách Thần đã ôn hòa cất câu hỏi, nhưng có vẻ như La Vân Hạ không quan tâm gì đến anh, cũng không để ý đến các vết tích trên người, mà chỉ trầm tư nhìn ra cảnh đêm phố thị đèn màu bên ngoài. Không còn dáng vẻ nhiều năng lượng, thay vào đó lại như một người đang chất chứa cả bầu tâm sự.
Có lẽ cô đang nhớ tới người chị quá cố của mình, nỗi đau ấy thật ra vẫn luôn dai dẳng trong lòng, chỉ là không ai chạm đến sẽ không thấy đau. Vậy mà hôm nay Từ Giao Giao lại lấy chuyện đó ra đả kích cô, khiến nỗi đau đó đang bộc phát đến nát lòng.
Thấy Vân Hạ cứ im lặng không biết quyết định của cô thế nào, nên Nam Bách Thần lại khẽ hỏi:
"Tôi có căn hộ riêng mới mua ở gần đây, nếu không ngại thì tôi đưa cô tới đó xử lý mấy vết xước trên người trước, rồi thay quần áo khác sạch sẽ, gọn gàng hơn, sau đó về nhà, chịu không?"
"..."
Mặc người bên cạnh nói hết cái này đến cái khác, thì La Vân Hạ vẫn tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, không nói không rằng như đang thử thách giới hạn kiên nhẫn của người đàn ông ấy vậy.
Quá bực, Nam Bách Thần liền thay đổi thái độ, bật chế độ mỏ hổn, mà hỏi lại lần nữa.
"Bị đánh đứt cọng dây nói hay đứt dây thính giác, mà hỏi gì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-hon-trao-phan/3546354/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.