Cho tới khi...
"Lại rơi mất liêm sỉ rồi kìa, mau cúi xuống nhặt lên đi."
Nam Bách Thần chốt một câu không thể nào cục súc hơn, khiến bầu không khí lập tức thay đổi. Vân Hạ thì chán chả buồn nói rồi, tụt hứng không phanh.
"Bởi đó là lý do tôi không thích nhìn anh đấy, cái đồ tự mãn." Vân Hạ bĩu môi.
Bấy giờ, việc sát trùng vết thương cũng đã xong. Nam Bách Thần sau khi dọn dẹp dụng cụ y tế, thì đi qua tủ quần áo lấy áo sơ mi để đưa cho cô.
"Có mặc quần bảo hộ đúng không? Thay váy ra để mặc áo này vào là vừa hợp."
"Không thèm." La Vân Hạ bĩu môi.
"Thế mặc đồ dơ đi cho đẹp." Nam Bách Thần ném chiếc áo lên giường, rồi quay bước lại tủ quần áo chọn đồ cho mình, sau đó đi tắm.
Giờ chỉ còn lại một mình trong gian phòng xa lạ, nhưng Vân Hạ vẫn rất thoải mái tham quan một lượt, rồi mới dừng lại chỗ chiếc áo sơ mi ấy. Đắn đo một lúc, cô cũng quyết định thay vào người, rồi rời khỏi đó.
Đến lúc Nam Bách Thần tắm xong và quay trở ra thì không thấy cô đâu nữa, mang theo hoang mang anh vội đi tìm, xuống tới phòng bếp mới thấy Vân Hạ đang ngồi trên quầy bar mini, trên người đã mặc áo sơ mi của anh, để lộ đôi chân dài miên man, trắng mịn không chút vết tì.
Đút tay vào túi quần, anh khoan thai tiến thẳng vào bếp được một lúc thì đã mang ra đĩa mì xào nóng hổi đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-hon-trao-phan/3546355/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.