Người phụ nữ độ chừng ba mươi mấy tuổi, dung nhan trẻ trung kiều diễm, ngũ quan đặc biệt sắc sảo. Bên trái cài một đóa Phù Dung rất to, che nửa mái tóc đen tuyền.
Nhan Thi rời khỏi rừng mỹ nhân, bước qua gian phòng bên cạnh:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Vừa nãy nét mặt còn tỏa ra khí lạnh, sau khi trông thấy nàng thì tú bà lập tức cười xòa:
"Đã quấy rầy cuộc vui của Nhan công tử rồi."
Nàng ta sà tới bên cạnh hủ vàng nhanh như cơn gió, đặt bàn tay thon thả được cắt giũa móng gọn gàng vuốt ve vai Nhan Thi, giọng yểu điệu lấy lòng:
"Tôi sẽ bảo người sắp xếp cho ngài một căn phòng tốt hơn ngay bây giờ."
Nhan Thi đáp:
"Không cần đâu."
Tên to con có tướng mạo bặm trợn đứng đằng sau ghé tai tú bà thì thầm gì đó, sắc mặt nàng ta liền thay đổi. Rút lại dáng vẻ nũng nịu, tằng hắng mấy tiếng:
"Hóa ra Nhan công tử và hai vị đây là người quen với nhau sao?"
Tô Kỳ thu kiếm, hếch cắm nhìn gã đàn ông kia như muốn thách thức. Tô Kỳ chỉ đứng ngang vai hắn, dáng dấp tuy cao ráo nhưng so với gã đàn ông trông vẫn khá yếu thế và nhỏ bé.
Tú bà phẩy tay ra hiệu cho các cô nương ở phòng bên rời khỏi. Sau đó thăm dò động tĩnh của từng người bằng ánh mắt, căn phòng phút chốc chìm vào im lặng.
Hồi lâu, tú bà đành lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên ắng tới ngột ngạt:
"Nhan công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-gio-dong-thoi-ve-phuong-bac/3652241/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.