Nhiều ngày sau, từ sáng sớm tinh mơ Nhan Thi đã rời phủ tướng quân. Lấy cớ muốn đi dạo một vòng kinh thành, nàng bảo Bội Hỉ nên ở lại phủ, rồi một mình leo lên yên ngựa.
Không ngăn được lòng nhung nhớ, nàng âm thầm quay về Mục gia. Nhưng cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa, tránh việc bị người khác chú ý.
Cánh cổng lớn của nhà họ Mục vắng bóng người canh giữ. Trước hiên như đã lâu chẳng ai buồn quét dọn, lá khô rơi đầy đất, mỗi khi gió đông đột ngột ùa qua cuốn theo từng chiếc lá lảo đảo vào không trung, rồi lại sõng soài tiếp đất. Âm thanh xào xạc tiêu điều, khiến lòng kẻ nhớ nhà càng thêm tê tái. Nhan Thi cứ đứng lặng ở góc đường hồi lâu, hai mắt đỏ hoe nhìn về chốn cũ, hoài niệm cùng đau thương lần lượt bủa vây.
"Mỹ nhân có tấm lòng Bồ Tát, xin hãy cho ta một ít ngân lượng đổi lấy thức ăn." Bàn tay đen nhém run run của một bà lão cẩm chiếc bát cũ, miệng bát đầy vết mẻ chìa đến trước mặt nàng.
Âm giọng thấp và khàn khàn của bà lão đã kéo tâm trí nàng từ ký ức trở về. Nhan Thi sực tỉnh, lau lệ. Trông thấy ánh mắt đẩy hy vọng của bà, nàng thương cảm móc ra ít bạc vụn, nhẹ nhàng đặt vào trong bát:
"Ta chỉ còn bấy nhiêu thôi, bà hãy đi tìm mua chút thức ăn."
Người phụ nữ đói khổ lộ rõ vui mừng, tay cầm bát liên tục làm động tác xá, tay còn lại nắm chặt gậy gỗ giữ thăng bằng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-gio-dong-thoi-ve-phuong-bac/3652239/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.