Nhan Thi liếc nhìn Bội Hỉ đứng ngoài thềm. Nha đầu như hiểu ý, nhanh chóng bước vào. Lúc ngang qua chỗ Lục Chính, cô nương đi quá vội vàng nên bị trượt chân. Được Lục Chính kịp thời đưa hai tay ra đỡ, túi vải trong ngực áo hắn vì vậy mà rơi ra ngoài. Nha đầu giúp hắn nhặt lên, kính cẩn hành lễ đa tạ.
Sau khi quay về bên cạnh Nhan Thi, Bội Hỉ lập tức ghé vào tai nàng thì thầm gì đó.
Nghe xong, Nhan Thi nói với Ngô Hà:
"Huynh thà để bản thân gánh thêm một tội, tự mình đưa đầu vào lưỡi đao cũng không khai ra kẻ bất nhân bất nghĩa đó, đáng sao?"
Ngô Hà không nói lời nào nữa, nước mắt rơi lã chã xuống cằm, nhỏ từng giọt trên sàn nhà, thấm ướt đầu gối hắn.
Nàng nâng giọng:
"Vương thị vệ, nhờ ngài đưa người đó trở vào."
Lương Vân được thị vệ cưỡng ép bước vào cửa, hai tay trói sau lưng, gục đầu quỳ giữa phòng.
"Lợi dụng mọi người không để ý vị công tử này đã lén trốn ra ngoài bằng cửa sau. May mà Nhan cô nương kịp thời phát hiện, bảo thuộc hạ lập tức đuổi theo." Thị vệ bẩm báo.
Nhan Thi lấy ra vật chứng thứ ba:
"Đây là thanh chủy thủ được tìm thấy ở hiện trường, trên cán có khắc một chữ "lương", là ký hiệu được dùng để đánh dấu vũ khí của nhà họ Lương các người."
Lương Vân biết không thể thoát tội, hắn kích động đi bằng hai đầu gối tới trước Tô Thống:
"Là ta đã làm chuyện có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-gio-dong-thoi-ve-phuong-bac/3652237/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.