Vừa nhìn thấy Tô Thống xuất hiện lành lặn trước mặt mình, lòng Lục Chính đột nhiên hơi hoảng sợ. Cái giếng ấy sâu như thế mà chớp mắt y đã thoát ra ngoài, nếu không phải có khinh công tài giỏi thì nhất định đã được người khác giúp đỡ. Giữa đám đồng, hắn nhìn Nhan Thi một cách âm thẩm, bản thân tự có đáp án.
Lại Như Hương vội vàng ra đón, thay Tô Chí Kiền dìu Triệu Hoa bước qua bậc cửa:
"Muội muội nên nghỉ ngơi ở trong phòng."
Như chẳng bằng lòng, bà khéo léo thu tay về từ chối sự ân cần của tướng quân phu nhân. Rồi vươn tay đến phía
nang:
"Nhan cô nương vốn có lòng tốt, nhưng lại bị người ta hiểu lầm là cậy ân nghĩa nên lộng quyền."
Nhan Thi mau chóng tiến lên, thay Lại Như Hương đỡ Triệu Hoa đến dãy ghế bên trong phòng tiệc.
Sau khi yên ổn ngồi xuống, bà mới khẽ cười với đôi môi trắng bệch, hàm ý trách móc:
"Nếu muội còn không chịu ra mặt, chẳng biết bọn họ sẽ nghĩ một cô nương hiền lành, xinh xắn thành cái gì nữa."
Màn nhĩ của Lục đại nhân bị mấy lời sắc nhọn này xuyên thủng một cách khó chịu, nhưng ông ta chẳng nói năng gì, chỉ "hừ" lạnh rồi ngoảnh mặt sang hướng khác.
"Vết thương của phu nhân thế nào rồi?" Lôi Hiển hỏi thăm.
"Tạ ơn nhị vương gia quan tâm, chỉ là bị thương nhẹ, không ảnh hưởng tới sự minh mẫn của thần thiếp." Triệu Hoa cung kính, khí sắc hơi tiều tụy nhưng lời nói cử chỉ vẫn rất tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-gio-dong-thoi-ve-phuong-bac/3652236/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.