Vị công tử họ Tiêu đứng tựa lưng ở góc phòng, hai tay khoanh trước ngực, thản nhiên nói:
"Đơn giản thôi. Đưa Ngô Hà tới hiện trường, ướm thử dấu hài là biết được hắn có phải một trong số những tên hung thủ hay không."
Mọi người cảm thấy đề nghị này cũng rất có lý. Ngô Hà đứng bật dậy, khí sắc giận dữ gẵn giọng:
"Tiêu Chấn."
Công tử họ Tiêu nhìn hẳn, nhướng mày. Ngô Hà biết không thể trút bất mãn lên Tiêu Chẩn, đành quay ra phân trần:
"Tô tướng quân, quả thật ta từng lui tới lối đi ở phía tây. Nhưng chỉ là trong lúc say rượu cảm thấy đầu óc ngột ngạt và bức bối, nên tìm chỗ đi dạo cho bản thân dễ chịu hơn chút, nào ngờ đã bị lạc đến đó. Hoàn toàn không hề chạm mặt nhị phu nhân họ Triệu."
Nhan Thi ngắm nghĩ:
"Vậy Ngô công tử có thể giải thích là vì sao dấu hài của ngài xuất hiện hỗn loạn ở bên cạnh giếng, sau đó thì quay đầu mà không đi tiếp? Bởi vì nếu một người thật sự bị lạc đường, tâm lý họ sẽ rất lo lắng, không tìm được lối ra nhất định không dừng lại. Mà theo như lời ngài nói thì bản thân ngài đang say rượu, khả năng phán đoán phương hướng bị hạn chế."
Ngô Hà căng thẳng nuốt nước bọt, cảm giác lạnh buốt đóng băng từ cổ họng lan xuống dạ dày. Hắn chớp mắt:
"Tửu lượng của ta không tốt, đi được nửa đường thì bỗng cảm thấy rất buồn nôn. Ta dừng lại, giải quyết sự khó chịu một lúc. Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-gio-dong-thoi-ve-phuong-bac/3652235/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.