Đám công tử quyền thế ngồi gần bàn tán:
"Vị tiểu thư bên cạnh đại công tử quả là sắc nước hương trời."
Một người trong số họ tặc lưỡi:
"Nhưng đáng tiếc lại đi cùng với tên vừa ngốc nghếch, vừa nhu nhược."
Hắn đặt "cộp" chung rượu xuống:
"Ngay cả bản thân còn không bảo vệ nổi thì làm sao che chở cho nàng ta?"
Nam nhân có dáng người cao ráo cười "hừ":
"Ta thấy huynh đang ganh tị với đại công tử nhà này thì đúng hơn."
Ngudi mac y phuc mau nลิน sam cong moi, khong he phu nhan:
"Xưa nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Nếu nàng ta đồng ý, chỉ cần một cái gật đầu, Tiêu Chấn ta cũng muốn bất chấp cướp lấy."
Ánh mắt hắn ngà ngà say:
"Mang nàng ấy về xây cho biệt viện, lầu cao. Ngày đêm quấn quýt như hình với bóng."
Nói rồi bọn họ phá lên cười. Những lời tán tụng thái quá này vô tình đều bị Tô Uyển Thư nghe thấy. Vị công tử cao ráo hướng mắt sang dãy bàn đối diện, hắn bống ngỡ ngàng bảo:
"Xem ra không đến lượt chúng ta vọng tưởng."
Tô Uyển Thư cùng bọn họ quay lại nhìn, phát hiện Dạ Trúc rời khỏi chỗ của Lôi Hiển đi tới gần Nhan Thi, nói gì đó với nàng. Lửa giận trong lòng Tô Uyển Thư bỗng bùng lên dữ dội.
Lục Chính trông khí sắc nàng ta mỗi lúc càng sầm sì, được đà lửa cháy liền đổ thêm dầu:
"Nghĩ kĩ thì tất cả những chuyện này cứ như có người sắp xếp trước vậy."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-gio-dong-thoi-ve-phuong-bac/3652232/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.