Ngô Hà nhìn Lục Chính trút hết số rắn bên trong chiếc túi xuống miệng giếng, lòng hắn thấp thỏm:
"Ném Tô Thống xuống đó xem như cho hắn một bài học là được rồi."
Ngập ngừng, tỏ ra e ngại trước Lục Chính:
"Làm vậy có hơi tàn nhẫn."
Lục Chính quay sang lườm Ngô Hà:
"Huynh lo lắng cho hắn sao? Hay để ta giúp huynh xuống đấy chăm sóc hắn?"
Ngô Hà khiếp vía, lắc đầu nguầy nguậy. Lương Vân cười hắn nhát gan:
"Yên tâm đi, tên ngốc đó không chết được đâu."
"Các người đang làm gì vậy?"
Nghe tiếng ai đó quát lớn, ba người họ cấp tốc quay đầu. Sự xuất hiện của Triệu Hoa nằm ngoài kế hoạch. Thoạt tiên chúng kinh hãi vô cùng, lo sợ chuyện đã làm sẽ bị bà phát hiện.
Đám người Lục Chính đứng chắn trước giếng, Lương Vân âm thầm giấu chủy thủ vào trong tay áo, nhưng lại bất cần làm rơi nó xuống giếng:
"Chúng tôi chỉ đi dạo một chút, không ngờ đã lạc đến đây."
"Thì ra là ba vị công tử."
Triệu Hoa tiến lại gần:
"Nơi này là chốn riêng tư của phủ tướng quân, các người ở đây không tiện cho lắm."
Bọn họ nhìn nhau, Lục Chính cười gượng:
"Chúng tôi sẽ đi ngay."
Linh cảm thái độ của từng người có điều mờ ám, họ vừa lướt qua, Triệu Hoa nhanh chóng đến bên giếng xem xét.
Dưới đáy giếng sâu, hình ảnh Tô Thống nằm bất động đập vào mắt bà. Triệu Hoa thảng thốt tột độ:
"Giết người rồi. Giết..."
Một đòn đánh vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-gio-dong-thoi-ve-phuong-bac/3652233/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.