Sau hai ngày vật vã trong gío bão, sương đêm buốt giá.
tôi cuối cùng cũng nhìn thấy bình minh nắng đẹp.
Ngay trước mắt tôi hiện ra một căn nhà bé xíu xiu, lợp bằng tre lá tạm bợ bên ngoài bao phủ một cánh cửa gỗ sơn màu lam nhạt
Căn nhà tuy trong có chút đơn xơ nhưng thập phần ấm áp, ngăn nấp.
Nghi... Nghi nhi phải không con.
Một người phụ nữ chừng 28 tuổi làn da nâu rám nắng, ánh mắt nhòa lệ xúc động lao về phiá tôi
Trên người bà ấy mặc một bộ quần Áo in hoa đã cũ, nhưng được ủi cẩn thận sạch sẽ tinh tươm.
Bà là thẩm thùy miên?
Nghi, nghi nhi...
Ôi !!! Con gái tôi
Nghi nhi, ngày hôm nay rốt cuộc ơn trên đã nghe thấy lời cầu xin của ta.
Con ơi, nghi nhi của mẹ
Tôi thấy mẹ khụy xuống bên cạnh tôi,ôm chặt tôi vào lòng nức nỡ, nước mắt bà thấm đẫm cả Áo tôi.
Tâm can bảo bối của mẹ cuối cùng con cùng về rồi,về rồi hu hu...
Nghi long, nghi long, ông ra đây mà xem con gái mình về rồi... Hu hu....
Mẹ ôm chặt tôi vào lòng trong, siết chặt như sợ một giây buông thỏng một sức mạnh vô hình nào đó sẽ cuốn mất tôi đi.
Gìơ phút này tôi không muốn khóc, từ nhỏ sư phụ đã dạy tôi trưởng nữ của âu gia thì không có quyền khóc.
Tôi nhắm chặt mắt,hít một hơi thật sâu cảm nhận mùi hương từ cơ thể người mà tôi đã cách xa tám năm qua, thì ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-em-de-dung-ca-doi-anh-yeu-em/3171767/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.