Đại sảnh gia tộc hàn thị.
Tôi ngồi ung dung chéo chân nhàn hạ bên ấm trà đạo thơm lừng cùng một bàn đầy thức ăn bánh ngọt.
Cái bạn bao tử đã kêu réo inh ỏi, chỉ mỗi chiếc bánh bao bé tẹo đã tiêu hóa từ đời nào rồi, nhưng tôi không ăn dù chỉ là một miếng
Quy tắc của dòng họ âu dương chủ nhà chưa động đũa thì một miếng cũng không được quyền ăn.
Tộc trưởng đến....
Sau tiếng hô to là một người đàn bà tóc ngắn nhuộm nâu bóng bẩy, gương mặt lạnh băng uy quyền nhưng không khó để nhìn ra nét mỹ mều năm nào.
Nghe nói,ngươi hôm nay đã làm náo loạn cả băng sơn quốc, ở dưới chân của ta la to hét lớn....
Bà ta bỏ dỡ câu nói lấp lửng, tôi còn không hiểu ý tứ sao?
Dương nhi từ ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ là muốn hoàn thành cho xong hôn ước năm xưa giữa hai nhà chúng ta.
Dương nhi biết mình quá phận, xin tộc trưởng đại nhân thương tình lượng thứ,chỉ là sư phụ dương nhi từ bé đã truyền lại thấy chết mà không cứu là trọng tội
Ý tứ rất rỏ ràng trước nhận tội, sau là nhắc nhở bà ta, thân làm mẹ, khi thấy cốt nhụt của mình bị người khác bức hại mà cũng không chịu cứu thiệt đáng mang trọng tội.
Tôi còn cố ý nhắc khéo bà ta tôi là đệ tử của sư phụ bà ta muốn đụng một cái móng chân của tôi cũng phải xem sư phụ tôi có đồng ý không đã.
Tốt, rất tốt, không hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-em-de-dung-ca-doi-anh-yeu-em/3171764/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.