Nhà tôi nghèo, tôi biết, nhưng thật sự thực trạng bên trong càng đáng sợ hơn.
Cha mẹ tôi ngày ngày ra đồng, làm việc vất vả từ sáng sớm đến tối mịt, nhưng nghe họ nói, đồng ruộng đất đai không phải của nhà tôi, mà là tài sản của ông bà nội.
Mỗi năm khi mùa thu hoạch đến gần, sản lượng bán được toàn bộ bay vào túi của ông bà.
Cha mẹ tôi chỉ có một chút được gọi là huê hồng cho qua mùa vụ.
Nên gia cảnh ngày một nghèo khó túng quẩn.
Mấy hôm nay tôi mới phát hiện, mẹ bị bệnh, căn bệnh nhứt đầu kinh niên thường gặp ở những người lao lực quá độ.
Mẹ là phụ nữ mà phải gồng gánh cả một gia đình, áp lực không phải nhỏ.
Thê quân, ăn cháo đi
Thuần hy bê bát cháo trắng nóng hổi cho tôi bên trong còn bốc khói ngun ngút.
Thuần hy về sau không cần gọi thê quân, chúng ta vẫn chưa chính thức làm lễ thành hôn.
sau này tuy rằng đã xác định thuần hy sẽ là người cùng ta đi hết cuộc đời này, nhưng ta thích nghe hai chữ nghi nhi phát ra từ miệng của anh.
Tối lém lỉnh, liết hắn một cái.
Được nghi nhi...
Tôi nghe mà sướng cả tai.
À thuần hy cha mẹ đâu rồi???
Nhạc mẫu từ sớm đã về nhà mẹ đẻ nghe nói có việc rất gấp.
Cha ra đồng từ sớm, bảo chúng ta đợi cha về sẽ mượn xe bò của chú tư hàng xóm,chở chúng ta đi về ngoại ra mắt trưởng bối.
Uhm....
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-em-de-dung-ca-doi-anh-yeu-em/3171769/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.