Phong Dạ thấy cô bỏ của chạy lấy người, anh nhìn theo cười sau bóng lưng con đà điểu: Mình đã làm gì đâu?
Dưới nhà.
"Vỹ Đình à, bà nội biết Tiểu Kiều không biết làm vợ, làm mẹ càng không biết làm dâu. Lỗi này là do bà quá nuông chiều nó. Bà xin lỗi cháu.
Nhưng hai đứa bên nhau đã năm năm rồi, con cái cũng có, con đòi bỏ nó, chạy tới đây lôi kéo Hoài Thương về quê...không đúng một tí nào.
Vợ chồng có gì không phải thì đóng cửa dạy bảo nhau, dạy không được, tới bước đường cùng hai đứa muốn ly thì ly. Nhưng cháu tỉnh táo đừng làm phiền Hoài Thương nữa.
Hoài Thương bây giờ là vợ Phong Dạ, là con dâu Út của nhà họ Lý, cháu dám quấy rối thím Út...đừng trách chúng ta không cho cháu con đường lui."
Vỹ Đình cúi đầu cay đắng, ngậm ngùi. Anh ta không cam lòng.
"Đẹp mặt quá ha! Còn ngồi lì đó làm gì chưa chịu đi!" Tiểu Kiều ra cổng chờ lâu không thấy Vỹ Đình, cô ta bực bội đi ngược vào trong, ngứa mắt chợt vài câu: "Nghĩ đời cũng ngộ, một con nhỏ chưa trưởng thành, giao diện xẹp lép có gì ngon mắt đầu mà đám đàn ông mấy người giành nhau tươm tướp vậy?"
"Đúng là đầu óc của người sống nửa thân dưới!" Bà Lý lấy chổi lông gà lùa hai đứa cháu ra tận cổng: "Khi nào biết nói lời hay ý đẹp hẳn gặp người lớn!"
"Bà nội, cháu hết tiền tiêu rồi!" Tiểu Kiều nhớ ra tài khoản thẻ của mình sắp cạn.
Bà Lý vừa khóa cổng vừa nói: "Tài sản nhà họ Lý đã giao hết cho thím Út, bay có chuyện gì cần tiền thì gặp con dâu Út tao mà hỏi! Thím Út bay là cô gái tử tế nhân hậu, bay lễ phép thì thím cho, bay hỗn láo nó nhét dép cho ngậm thì ráng chịu, từ giờ tao không biết."
Lý gì vậy trời?
"Bảo thiên kim nhà họ Lý đi ngửa tay xin tiền con nhỏ nhà quê đó á?
Không bao giờ!!!"
"Vậy đi làm mà ăn!" Bà không dung túng thói xấu nào của cháu gái nữa. Bà bỏ vào nhà mặc kệ nó gào khàn cả cổ.
Nói là làm. Ngay chiều đó, bà bảo hai con đưa bà về nhà. Trước mặt Phong Dạ, bà bê nguyên hộp gỗ quý đặt vào tay Hoài Thương: "Từ giờ, mẹ trao tay hòm chìa khóa, giao quyền quản lí mọi việc chi tiêu trong gia đình cho con. Con muốn mua gì hoặc cho ai là quyền của con.
Nhưng nhất định con không được mủi lòng trước hai người: Một là Phong Dạ. Tiền của chồng, vợ chỉ thu vô, không nên để đàn ông có quá nhiều tiền trong túi.
Người thứ hai là Tiểu Kiều. Con bé không tôn trọng con, không tôn trọng gia đình, không trân quý sức lao động nên con không được nhân nhượng. Mẹ già rồi, không đủ sức giáo dục nó nên mẹ nhờ con!"
Hoài Thương tay bê hòm gỗ nắm giữ sinh mệnh, sinh kế của mọi người, cô run run nói: "Bác gái à..."
"Từ giờ hãy gọi là mẹ!"
"Nhưng tụi con..."
"Con là người Phong Dạ chọn. Tín vật con đã đeo thì vị trí con dâu Út đã thuộc về con. Con đừng do dự nữa Hoài Thương à. Hãy mở lòng cho con cũng như cho Phong Dạ một cơ hội. Bởi vì hai con xứng đáng được hưởng hạnh phúc.
Nếu bảo con cưới ngay thì có lẽ hơi đường đột cho con nhưng bảo Phong Dạ chờ thêm cũng thương nó. Nó yêu con, chờ con tận năm năm rồi đó."
Áp lực dữ vậy chèn!
Cô liếc trộm nhìn người đàn ông sáng giá đứng bên cạnh. Anh là mẫu đàn ông mà rất nhiều cô gái ước ao được cưới làm chồng.
Cô có nên nghe lời mẹ anh cho mình và cho anh cơ hội?
Phong Dạ hiểu được nỗi lòng cô qua đôi mắt nhung đen cứ nhìn mình lao xao. Anh mỉm cười, dang tay ôm choàng cô vào lòng: "Đừng tạo áp lực cho mình cô bé à! Lý Phong Dạ anh dư sức chờ em thêm năm năm, mười năm hoặc lâu hơn nữa. Anh chỉ sợ mình già trước em, em chê anh không thèm cưới thôi! Lúc đó, chắc anh khóc mù mắt!"
Trong lòng anh, cô phì cười. Dụi đầu vào ngực anh, hít thật sâu mùi hương thuộc về riêng anh.
"Phong Dạ, anh là người tốt, Hoài Thương em chỉ sợ mình không..."
Anh bịt miệng cô: "Ngốc quá! Anh là trai ế, già chát rồi! Anh lo mình mới là người không xứng với cô bé trẻ trung, xinh xắn như em!"
Hoài Thương nhìn anh, đôi mắt cô long lanh, nụ cười lúng liếng: "Em không chê anh già! Nhưng Phong Dạ, anh đợi em xin được công tác ở đây được không?" Cô không nỡ để anh bị mọi người chê: cưới cô vợ không nghề, không nghiệp.
"Em muốn đi dạy hả?"
"Ừm! Đó là mong ước của em!"
Anh cười, hôn cô cái, ôm cô quay vòng vòng: "Tuần tới anh thu xếp đưa em đi!" Anh muốn kiếm trường dạy cho cô liền, chứ anh nôn quá rồi, không thể đợi. Đợi nữa anh sợ mình mất vợ như chơi.
Đêm đó, Phong Dạ lén cô gọi đi một cuộc: "Alo, anh Tài! Anh cho em hỏi: Hôm bữa, anh bảo thành phố mình thiếu giáo viên Anh, không biết có chưa ạ?"
"Chưa Dạ à, mãi không thấy ai nộp hồ sơ! Đau hết cả đầu! Anh đang chờ chú về qua kiểm tra xem như thế nào?"
"Dạ, em về rồi, mai anh cứ tới ạ" Tiện thể anh xúc tiến công việc cho vợ đặng sớm ngày rước vợ về nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]