Phong Dạ thấy cô bỏ của chạy lấy người, anh nhìn theo cười sau bóng lưng con đà điểu: Mình đã làm gì đâu?
Dưới nhà.
"Vỹ Đình à, bà nội biết Tiểu Kiều không biết làm vợ, làm mẹ càng không biết làm dâu. Lỗi này là do bà quá nuông chiều nó. Bà xin lỗi cháu.
Nhưng hai đứa bên nhau đã năm năm rồi, con cái cũng có, con đòi bỏ nó, chạy tới đây lôi kéo Hoài Thương về quê...không đúng một tí nào.
Vợ chồng có gì không phải thì đóng cửa dạy bảo nhau, dạy không được, tới bước đường cùng hai đứa muốn ly thì ly. Nhưng cháu tỉnh táo đừng làm phiền Hoài Thương nữa.
Hoài Thương bây giờ là vợ Phong Dạ, là con dâu Út của nhà họ Lý, cháu dám quấy rối thím Út...đừng trách chúng ta không cho cháu con đường lui."
Vỹ Đình cúi đầu cay đắng, ngậm ngùi. Anh ta không cam lòng.
"Đẹp mặt quá ha! Còn ngồi lì đó làm gì chưa chịu đi!" Tiểu Kiều ra cổng chờ lâu không thấy Vỹ Đình, cô ta bực bội đi ngược vào trong, ngứa mắt chợt vài câu: "Nghĩ đời cũng ngộ, một con nhỏ chưa trưởng thành, giao diện xẹp lép có gì ngon mắt đầu mà đám đàn ông mấy người giành nhau tươm tướp vậy?"
"Đúng là đầu óc của người sống nửa thân dưới!" Bà Lý lấy chổi lông gà lùa hai đứa cháu ra tận cổng: "Khi nào biết nói lời hay ý đẹp hẳn gặp người lớn!"
"Bà nội, cháu hết tiền tiêu rồi!" Tiểu Kiều nhớ ra tài khoản thẻ của mình sắp cạn.
Bà Lý vừa khóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-anh-ngay-cuoi-dong/3747530/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.