🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vỹ Đình choáng váng ngồi bệt luôn xuống nền.

Hôn muốn đứt hơi. Vậy mà...

"Còn ngồi ám làm i hả? Có phải đợi chú thím cho bế em bé không?" Hoài Thương đưa tay chặn miệng Phong Dạ tạm dừng nụ hôn, nói với kẻ tự mình đa tình.

Vỹ Đình đứng bật dậy: "Hoài Thương có phải em giận lẫy anh nên làm vậy không?" (1)

Trơ trẽn hết thuốc chữa!

"Chồng yêu!" Cô nũng nịu ngọt như mật, hai tay quấn chặt cổ Phong Dạ, đôi mắt lúng liếng đưa tình: "Mau bế em về giường, em mỏi chân quá à!"

Trời ơi! Không ngờ hôm nay được sủng!

"Tuân lệnh bà xã!" Phong Dạ hôn một cái chụt, hí hửng bế người trong lòng lên tầng. Trước khi đi còn không quên ngoái đầu đuổi thằng cháu rể láo toét: "Còn chưa cút?"

Bà Lý cười hì hì, khoát tay con trai cưng: "Con cứ lo làm việc tốt, ba việc tép riu này để mẹ ha. Mà nè, nhớ dịu dàng, nhẹ nhàng với con dâu mẹ nha. Bay đừng háu ăn ào ào, ào ào tội con dâu mẹ!"

Kết quả...

Trên tầng lầu, Phong Dạ đúng là dịu dàng, nhẹ nhàng hết mức có thể.

"Bà xã, em đừng nhúc nhích coi nào, vật cứng rất dễ làm trúng thịt chảy máu đó!"

Hoài Thương thôi không dám cục cựa, cô thầm hít sâu, bất động ngoan ngoãn như mèo.

Người đang ôm mèo có vẻ rất hài lòng, trên đỉnh đầu cô, anh mỉm cười. Năm năm ôm mộng, ôm mị đợi chờ, rốt cuộc cũng được ôm nàng, trái tim rạo rực hân hoan không ngừng thôi thúc anh hãy bày tỏ yêu thương đừng ngại ngùng nữa.



Bình tĩnh nào! Người nằm trong lòng rồi còn chạy thoát được sao?

Anh chu môi hôn vào tóc cô, thổi chút hơi cô đơn đi tìm hơi người tình: "Em yêu, em có hài lòng về sự phục vụ của anh không?" Phong Dạ vừa cắt vừa nâng niu giữa mười ngón tay nhung.

Hoài Thương xòe hai bàn tay ngắm nghía. Công nhận bàn tay vàng của người học ngành Y rất dịu dàng và khéo léo. Độ êm ái, tỉ mỉ chỉn chu ăn đứt hơn cô gấp nhiều lần. Lẽ ra, cô nên khen anh 'quá tuyệt' nhưng hai người đã làm giao kèo nên phải hạn chế khen thưởng mức cao. Cô nghiêng đầu nhìn gương mặt điển trai người đàn ông đang bao bọc mình trong lòng ban cho anh nụ cười mỉm: "Tạm được!"

Tạm được cũng tốt quá rồi. Miễn sao có hôn là đều tốt đẹp hết. Anh chu môi áp vào gò má cô.

Chut!

Nụ hôn trả công ở mức thấp lâng lâng chưa có đã. Anh thòm thèm: "Em thuê anh đấm bóp nha! Mức tạm được vẫn là một nụ hôn má!"

Hoài Thương liếc anh cái, rồi cầm đôi bàn tay anh. Đôi bàn tay chữa bệnh cứu người rất mềm và rất ấm. Đôi bàn tay này mà mát xa đấm bóp chắc chắn vô cùng phê. Cái giá của chữ 'phê' đó cô e mình trả phí hơi nặng. Vẫn là: "Em không có mỏi!"

Phong Dạ véo má cô, cố mặc cả: "Mát xa thư giãn gân cốt, giúp lưu thông khí huyết rất tốt!"

Cách hai lớp áo, cô vẫn cảm nhận được sức nóng như lò lửa từ cơ thể anh truyền sang. Lồng ngực vạm vỡ và cơ bụng săn chắc cứ dí sát vào lưng cô muốn thiêu da đốt thịt. Cô mà giữ không khôn khéo...không thông minh sáng suốt trước chiêu trò lừa bịp của sói thì...Mỡ dâng miệng mèo...cô e qua màn mát xa đó toàn bộ xương cốt của cô sẽ mềm nhũn như sợi bún đi không nổi. Vẫn nên từ chối là lành lặn. Cô lườm anh: "Em không cần giãn gân cốt!"

"Vậy anh chải tóc, thắt bím cho em nha!" Hoài Thương rất thích tết tóc đuôi sam. Thường ngày cô vẫn để kiểu tóc đó vì nó rất thuận tiện cho một người lười chải tóc như cô.

Nhưng đuôi sam của cô vẫn còn tốt, cô không việc gì phải tết lại để sinh lợi cho ai kia.

"Em không có nhu cầu!"

"Vậy anh thuê em nha?"



Cô nhìn anh.

"Này nhé, công việc nhẹ nhàng mà thưởng cao rất hậu hĩnh không ki bo kẹt xin như em. Bóp vai trái được hôn vô tư vào má trái anh. Bóp vai phải được hỗn thoải mái vào má phải.

Bóp tay thì thưởng hôn môi. Bóp lưng được thưởng...cả cơ thể anh em muốn làm gì thì làm."

Hoài Thương nghe con sói già tính toán, cô phì cười: "Anh là bác sĩ sao tính khôn như gian thương vậy?"

Gian thương mà còn đói lên đói xuống, làm người thật thà chắc 1000 kiếp anh chưa được ôm cô?

Phong Dạ cười, siết chặt vòng tay năn nỉ, ỉ ôi: "Cầu em xoa bóp giùm lưng anh đi mà!"

Anh cố tình cứ dí đôi môi nóng rẫy vào tai, vào cổ cô...nhột không chịu nổi. Cũng do cô bị sập bẫy trước cách thức cắt móng tay của bác sĩ: Phải ôm người từ phía sau mới cắt không phạm gây chảy máu. Giờ thì hay rồi...

"Em đồng ý bóp lưng cho anh ha!" Hoài Thương gỡ hai tay anh, xoay người, cười rất ngọt ngào: "Anh nhớ giữ lời hứa nha!"

"Ok em!" Phong Dạ đồng ý ngay, anh mừng còn không kịp. Anh vội vàng cởi áo trong một giây, rồi ném chiếc áo sơ mi trắng xuống tận góc giường, hí hửng nằm xuống cho nàng thị tẩm.

Ây da!!!

Hoài Thương lần đầu chiêm ngưỡng toàn bộ phần trên của anh, cô dướn cổ nuốt xuống mớ nước bọt. Bác sĩ thôi mà có cần đẹp trai từ tóc tới móng chân như vậy không?

Khuôn mặt này, mở cơ và tấm lưng mạnh mẽ này giao quyền sử dụng cho cô gái nào...cô gái đó chắc suốt ngày nhung nhớ chồng!!!

"Em ngây ra gì thế?" Phong Dạ nhắm mắt chờ lâu không thấy nàng thị tẩm, anh mở mắt.

Cô trưng cho anh bộ mặt dễ thương. Cười hì hì hì..."Em chợt nhớ ra mình...không biết đấm bóp! Xin lỗi đại ka nha!" Cô phóng nhanh xuống giường lo chuồn cho toàn mạng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.