Một lần rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Một Vỹ Đình chưa hoàn hảo cũng dễ dàng rời bỏ cô không hề đắn đo dù chỉ một giây.
Thì một Phong Dạ điển trai, vừa giàu vừa danh giá như thế này...tỷ lệ cùng cô đi tới cuối con đường là 0,000000000001 phần trăm.
Vẫn nên tự biết mình biết người là an toàn nhất, tránh ảo tưởng trèo cao ngã đau.
"Phong Dạ, anh quá đẹp trai!" Hoài Thương mím môi, lắc đầu, dứt khoát chống tay ngồi dậy.
Phong Dạ chưng hửng. Ô hay!
"Là em khen hay chê anh vậy?" Anh thấy cô chê thì đúng hơn. Bởi chê nên mới không thèm cho anh ôm. Anh lật đật ngồi dậy, với tay giữ lại một bàn tay đang muốn rời đi: "Anh đau, em còn chưa xoa dầu cho anh mà!"
Hoài Thương quay lại nhìn anh. Thấy gương mặt người ta đẹp trai quá, cô lại bực bội: "Anh có đau gì lắm đâu? Em thấy anh cơ hội lợi dụng ve vãn em thì đúng hơn. Phong Dạ, em nói cho anh biết, đừng thấy em bị người đá mà tưởng em thèm đàn ông nha. Em ở đây là vì anh tử tế, nếu anh có ý nghĩ xếp em vào loại phụ nữ sẵn sàng đeo bám anh bằng mọi giá... thì anh lầm...to...m!"
Phong Dạ nhất quyết bịt miệng nghi oan anh của nàng bằng một nụ hôn.
Trái với những lần trước, hôn cô là vì nhớ vì thèm nên nụ hôn có phần e dè thăm dò. Lần này anh hôn là để chứng minh cho cô biết, anh yêu cô nồng nàn đến nhường nào?
Anh quyết định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-anh-ngay-cuoi-dong/3747342/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.