🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Một lần rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Một Vỹ Đình chưa hoàn hảo cũng dễ dàng rời bỏ cô không hề đắn đo dù chỉ một giây.

Thì một Phong Dạ điển trai, vừa giàu vừa danh giá như thế này...tỷ lệ cùng cô đi tới cuối con đường là 0,000000000001 phần trăm.

Vẫn nên tự biết mình biết người là an toàn nhất, tránh ảo tưởng trèo cao ngã đau.

"Phong Dạ, anh quá đẹp trai!" Hoài Thương mím môi, lắc đầu, dứt khoát chống tay ngồi dậy.

Phong Dạ chưng hửng. Ô hay!

"Là em khen hay chê anh vậy?" Anh thấy cô chê thì đúng hơn. Bởi chê nên mới không thèm cho anh ôm. Anh lật đật ngồi dậy, với tay giữ lại một bàn tay đang muốn rời đi: "Anh đau, em còn chưa xoa dầu cho anh mà!"

Hoài Thương quay lại nhìn anh. Thấy gương mặt người ta đẹp trai quá, cô lại bực bội: "Anh có đau gì lắm đâu? Em thấy anh cơ hội lợi dụng ve vãn em thì đúng hơn. Phong Dạ, em nói cho anh biết, đừng thấy em bị người đá mà tưởng em thèm đàn ông nha. Em ở đây là vì anh tử tế, nếu anh có ý nghĩ xếp em vào loại phụ nữ sẵn sàng đeo bám anh bằng mọi giá... thì anh lầm...to...m!"

Phong Dạ nhất quyết bịt miệng nghi oan anh của nàng bằng một nụ hôn.

Trái với những lần trước, hôn cô là vì nhớ vì thèm nên nụ hôn có phần e dè thăm dò. Lần này anh hôn là để chứng minh cho cô biết, anh yêu cô nồng nàn đến nhường nào?

Anh quyết định rồi, lần này cô có cắn, có cào cấu anh lở da tróc thịt anh cũng phải hôn cô tới bến.

Nên dẫu người trong lòng mím chặt môi, tay chân ngọ nguậy, anh vẫn không hề nản chí, cố gắng dịu dàng cạy mở đôi môi cứng ngắt ra.

Hoài Thương sau vài phút phản đối không hợp tác, cuối cùng cũng không đủ sức chống đỡ nổi nụ hôn đeo bám, quá đỗi ngọt ngào của con sói già. Thay vì cào cấu anh, cô chuyển sang ôm anh từ lúc nào không biết.



"Thấy không, em cũng thích mà! Hoài Thương, em đừng lo được lo mất, lo yêu giùm anh đi nha! Mở lòng cho anh cơ hội được yêu em!" Anh cầm tay cô, mân mê một hồi, hôn lên cổ tay tròn nơi có chiếc vòng ngọc: "Bảo vật gia đình truyền cho con dâu Út, em đã đeo rồi, em mà không thương anh, anh biết phải làm sao?"

"Anh nói gì?" Hoài Thương dòm sát chiếc vòng ngọc: "Đây là tín vật dành cho con dâu Út nhà anh á?"

"Ừ, chỉ có cô gái anh chọn mới được quyền đeo!"

mẹ ơi!!!

Hạnh phúc lớn từ trên trời rơi xuống này, cô có nên nhận không?

Thấy cô mãi nhìn chiếc vòng ngọc lẩm bẩm có vẻ do dự, Phong Dạ ôm cô từ phía sau, kê cắm lên vai cô, hai tay phủ lên đôi bàn tay lo sợ của cô: "Vật đã đeo vào rồi, em đừng có nghĩ tháo nha! Em mà tháo là anh ở giá một đời. Bởi nếp nhà anh là chung thủy một vợ, một chồng!"

Có nên tin không đây? Sao cô hồi hộp và run dữ ta?

Phong Dạ cảm nhận được cơ thể mềm mại trong lòng anh run lên nhè nhẹ, anh cười, cắn nhẹ vào vành tai cô: "Anh có bắt em làm vợ anh liền đâu? Anh dư sức chờ câu đồng ý của em mà!

Anh sẽ chờ đến khi nào em tin anh, hạnh phúc gật đầu đồng ý làm vợ anh!

Nhưng Hoài Thương à!" Anh xoay cô đối diện với anh: "Có một việc anh buộc phải làm trước, thứ nhất là tạo niềm tin cho em, thứ hai là để dằn mặt những ai cố ý chen ngang vào phá tình cảm của chúng ta."

Trước mặt Vỹ Đình và Tiểu Kiều, Phong Dạ cầm bàn tay có chiếc vòng ngọc giơ lên tuyên bố: "Hôm nay, chú nói cho hai đứa biết, tránh cả hai có ý nghĩ không an phận hoặc hỗn láo trước mặt trưởng bối.

Lê Hoài Thương là vợ của Lý Phong Dạ, là con dâu Út của nhà họ Lý, là thím của hai đứa bay. Từ nay trở đi thấy thím phải cúi đầu chào thím Út, đứa nào nửa chữ bất kính với thím Út là bất kính với chú.



Tội bất kính đó...hậu quả như thế nào hai đứa là người biết rõ." Anh chỉ tay vào hai đôi mắt còn mở to có vẻ không tin: "Hãy nhớ lấy! Còn bây giờ, mau cúi đầu chào thím Út rồi biến hết cho chú!"

Bảo anh ta chào người tình một thuở thanh xuân của anh ta là thím Út á?

Không bao giờ!

Vỹ Đình bước tới giơ tay tranh lại Hoài Thương: "Dựa vào vài câu nói của chú bắt tôi gọi người con gái của tôi là thím Út á?" Anh ta cười khẩy: "Chú Dạ, chú cũng quá tự tin rồi! Chú phong cho cô ấy cái danh thím Út mà chú không hỏi xem, Hoài Thương có đồng ý không? Cô ấy có yêu chú không?

Tôi nói cho chú biết, Hoài Thương chỉ yêu Vỹ Đình này thôi!"

Tên Vỹ Đình chó chết này?

Lấy đâu ra tự tin thể không biết?

Được rồi để thím cho cháu sáng mắt chút!

Hoài Thương kiễng chân, ôm má Phong Dạ chủ động hôn vào môi anh trước ba đôi mắt mở to.

Bà Lý mừng suýt vỗ tay reo lên cho cả làng xóm nghe.

Tiểu Kiều chướng mắt với lấy túi xách dậm châm dậm cẳng bỏ đi. Tưởng gọi cô ta đến nói chuyện gì có lợi! Ai dè...

Còn Vỹ Đình: Tim nát tan! Thôi thế là hết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.