Cô ôm anh, kiểm tra xem có vết máu không? Có bị thương ở chỗ nào không mà nước mắt không ngừng rỏ xuống.
"Phong Dạ à, anh đừng làm em sợ nha!"
Người mượn cú ngã cứu mĩ nhân giả vờ ngất để được sủng chút, nghe câu nói này anh thương định mở mắt nhưng thôi....mấy khi được nàng ôm, dỗ dành...
"Anh à, anh còn nợ em bữa cơm dưới ánh nến. Em mong chờ ngày anh về biết bao nhiêu. Em đã đếm ngược từng ngày, từng giờ để chờ đợi anh, anh biết không?"
Còn gì nữa không em?
Cô ôm đầu anh áp vào ngực mình, vuốt ve sườn má anh: "Em..."
"Hoài Thương buông hắn ra, về quê với anh!" Vỹ Đình lao tới kéo tay cô.
Phá đám không chịu được!
Phong Dạ hé mắt, trở chân đạp mạnh tên cẩu nam dám đụng bàn tay dơ vào cục cưng của anh, dám phá giây phút được sủng của anh.
Em sao? Nói tiếp đi em?
"Em...đưa anh đến viện nha! Anh gắng lên!"
Vỹ Đình ngã bệt dưới đất, đau thốn tới não, nghe vậy càng tức.
"Nó giả vờ đó! Anh mới là người bị thương nè!" Anh ta lồm cồm bò dậy, ngả nghiêng bước tới kéo Hoài Thương đi cho bằng được.
"Hự.." Vỹ Đình ăn tiếp cú đạp thứ hai. Lần này lực mạnh hơn nên anh ta thối lui ra sau khá xa, rồi ngã ngửa.
Tránh tra nam tiếp tục ôm mộng giữa ban ngày, Phong Dạ mở mắt luôn: "Anh...không sao! Em đừng lo ha. Đỡ anh vào nhà nằm nghỉ ngơi là khỏe!"
Hoài Thương nghe vậy vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-anh-ngay-cuoi-dong/3746459/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.