🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vỹ Đình nghe mẹ nói vậy, anh ta sững lại vài phút, nhìn chăm chú vào mặt mẹ. Không ai biết anh ta nghĩ gì, ít phút sau bước đến dìu mẹ về giường: "Mẹ nằm nghỉ ngơi để con xếp đồ!"

Nếu nói không buồn tủi là bà Dương đang nói dối. Bởi, có ai mà không tủi thân khi lúc mình cần con nhất thì con lại bỏ rơi mình. Còn nếu nói buồn nói tui thì trái với tâm nguyện người làm mẹ cả đời sống vì con của bà.

Bà nhìn Vỹ Đình lặng lẽ xếp tư trang, quần áo giúp bà vào túi xách nhỏ, bà quay mặt đi giấu dòng nước mắt tuôn rơi.

Vỹ Đình xếp xong đồ mẹ, anh ta về phòng mình, lôi chiếc vali thu lượm đồ mình và con.

"Anh làm gì á?" Tiểu Kiều giằng lại vali.

Vỹ Đình không nói gì, đưa tay giằng lại.

"Rốt cuộc anh có ý gì?" Tiểu Kiều ngồi đè luôn lên vali.

Vỹ Đình không muốn tranh nữa, anh ta đi lấy vali khác. Nhưng lần lượt hết cái này đến cái nọ đều bị Tiểu Kiều nằm vạ lên, rồi lấy đi hết.

"Tiểu Kiều!!!" Vỹ Đình điên tiết quát to làm thằng nhỏ đang ngủ trên lưng bố giật mình khóc thét lên.

Máu nóng đang sôi, ráng kiềm gan nuốt xuống nãy giờ vì tiếng khóc của con khuất động trào dâng. Nước đã tràn ly.

"Chúng ta ly hôn đi! Con tôi nuôi! Từ giờ, cô muốn làm gì làm. Tôi mệt mỏi rồi...không đủ sức hầu hạ cô nữa! Buông tha tôi đi!"

Lời nói của Vỹ Đình rất nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao lọt vào tai Tiểu Kiều như tiếng vó ngựa binh đao chốn sa trường.

Tại cô ta ù đi. Mắt mờ đi. Á khẩu mất luôn giọng nói.

Cô ta thấy đau ở ngực.Tức ở tim. Cô ta đấm, cô ta khóc.

Không còn ai dỗ dành. Bởi Vỹ Đình còn lo dỗ con cho con uống sữa. Khóc ớn rồi cô ta tự nín. Cô ta ngẩng mặt nhìn người đàn ông trước đây theo năn nỉ, dỗ dành cô ta từng chút, từng chút. Cô ta thấy góc nghiêng hoàn hảo của Vỹ Đình, góc nghiêng làm trái tim cô ta biết rung động tiếng yêu.

Người đã thuộc về cô ta thì đừng mơ thoát!



"Tôi không đồng ý ly hôn đâu!" Tiểu Kiều đứng lên ôm cổ Vỹ Đình: "Anh ráng chịu khổ hết ngày nay, bà già ấy đi rồi, em thuê osin!" (1

"Tiểu Kiều, ký đơn đi!" Vỹ Đình không chịu nổi nữa, anh ta rút luôn tờ đơn dưới gối ném vào ngực Tiểu Kiều: "Thằng này sẽ không nghe lời cô bỏ mẹ nữa!!" Cả tuổi thanh xuân anh ta chạy theo phù phiếm quên đạo làm con, giờ anh ta muốn chuộc lỗi khi vẫn còn cơ hội.

"Đừng thấy tôi nhún nhường rồi được nước làm tới nhé! Anh muốn ly thì ly, con này thừa tiền đi bao nuôi thằng đàn ông khác trẻ đẹp hơn anh!" Cô ta cầm túi xách hứ một tiếng, hất lọn tóc, uốn éo đi tìm cuộc vui.

Hành động đó của Tiểu Kiều càng thôi thúc dự định của Vỹ Đình. Anh ta dỗ con ngủ, thay bộ quần áo thời thư sinh.

Bà Dương nhìn con trai hôm nay khác lạ: "Con đi đâu à?"

"Con đi tìm con dâu về cho mẹ. Cả nhà ta cùng về quê!"

Bà Dương chưa kịp hiểu ý con, Vỹ Đình đã đi.

Anh ta tới thẳng nhà Phong Dạ. Vừa lúc, Hoài Thương và bác gái đi mua sắm về.

Từ trong góc khuất, anh ta nhảy bổ ra cầm lấy tay Hoài Thương: "Em vô thu xếp, chiều về quê với anh và mẹ! Anh đặt vé rồi! Cả nhà ta cùng về."

Trời! Trời! Bà Lý nghe cháu rể nói xong tin sốc, bà tức run cả người, bàn tay thò túi xách lấy điện thoại run lẩy bẩy.

rất giống

Hoài Thương nhìn sững Vỹ Đình. Một Vỹ Đình trước mặt cô hôm nay Vỹ Đình thuở nào. Thuở làm trái tim thiếu nữ biết thổn thức một bóng hình nhưng bây giờ...

"Anh điên à?" Hoài Thương giật mạnh cánh tay.

Vỹ Đình kéo mạnh cô vào lòng: "Anh lúc này là tỉnh táo nhất. Anh đưa em về, chúng ta làm lại từ đầu."

"Nhưng tôi không còn yêu anh nữa!" Hoài Thương chống hai tay lên ngực anh ta, vùng vẫy tìm cách thoát.



"Anh không tin! Cả thanh xuân em chỉ chờ đợi anh. Em đừng lẫy anh nữa, anh biết sai rồi, anh xin lỗi em!" Vỹ Đình vòng hai tay ôm cô chặt cứng.

Mùi hương thuộc về Vỹ Đình bủa vây hơi thở Hoài Thương. Trước kia xao xuyến bao nhiêu thì giờ ngột ngạt bấy giờ. Ngột ngạt muốn tắt luôn hơi thở.

"Vỹ Đình, buông tôi ra! Tôi không còn yêu anh nữa!"

"Anh không tin!"

"Buông cô ấy ra, thằng chó!!!"

Bốp!

Phong Dạ sẵn đà vừa chạy ra tới, tống luôn cú đấm như trời giáng vào mặt Vỹ Đình. Rồi đỡ lấy Hoài Thương ủ kín cô trong chiếc áo khoác to của mình: "Đừng sợ, có anh đây!"

Vỹ Đình loạng choạng thối lui ra sau bốn bước, đưa tay quẹt máu miệng, nhổ toẹt luôn bãi nước bọt có máu, gườm gườm Phong Dạ.

"Trả Hoài Thương lại cho tao! Bởi người cô ấy yêu sâu đậm là tao!"

"Thằng này...mày lại lên cơn điên gì nữa hả?" Bà Lý quất túi xách vào mặt cháu rể.

Vỹ Đình né được, túm hai vai bà, nghiến răng: "Bà già, tốt nhất đừng can dự vào chuyện yêu đương trai gái!" Anh ta đẩy bà qua bên, tiến lại chỗ Phong Dạ vung nắm đấm: "Buông vợ tao ra, thằng khốn!"

Điên mất thôi!

Hoài Thương bất ngờ quay mặt. Nắm đấm của Vỹ Đình cứ thế tống thẳng vào mặt cô. Nhưng chỉ còn năm centimet, Phong Dạ ôm chặt cô ngã người.

Hư...

Tiếng 'hự khô khốc của Phong Dạ làm đau xé trái tim Hoài Thương. (1

"Anh à, Phong Dạ!!!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.