Nụ cười trong ngần đẹp như đóa hoa hàm tiếu làm Phong Dạ ngẩn ngơ, ánh
mắt si mê không giấu nổi hai chữ 'anh thèm'.
Phong Dạ lại áp sát mặt mình lại gần môi cô.
Ngay giây phút anh khép mi chuẩn bị nụ hôn bùng nổ.
"Hự... Anh mở mắt bắt gặp đôi mắt đang cười.
"Muốn ăn cơm bằng ống hút hả?" Hoài Thương bấu chặt miệng anh.
Dù đau nhưng Phong Dạ vẫn trêu cô: "Cơm sao ăn bằng ống hút? Không ấy em...đổi cho anh cháo hay sữa gì cũng được."
Ánh mắt anh nóng rực, đôi môi trong tay cô dường như đang cười. Nhìn mặt anh trông có vẻ rất gian nha. Phải mất ba phút, Hoài Thương mới hiểu thâm ý của anh.
"Á.."
Bà Lý nhìn miệng con trai cưng xưng đỏ, toét cả da, bà nhịn không nổi nữa cười thành tiếng.
Hahahaha...
Phong Dạ nhìn mẹ nghi ngờ: Không biết mẹ có phải là mẹ ruột anh không? Có thương con trai rát như sát muối ăn không được không? Đầu óc hồi xuân toàn nghĩ tầm bậy tầm bạ
Hoài Thương: "!!!" Cô không hiểu vì sao bác gái lại quá đỗi vui mừng như thế khi thấy miệng con trai cưng thê thảm ăn cơm không nổi? Kệ anh, cô lo ăn phần cô.
Cười chảy cả nước mắt, bà Lý lấy tay áo lau khô, rồi nói nhỏ với Phong Dạ:
"Cái gì cũng từ từ nhẹ nhàng thôi con à! Bay ăn sống nuốt tươi kiểu đó...con dâu mẹ sao chịu nổi!"
Ăn sống nuốt tươi á?
Phong Dạ ném sặc, anh bỏ thìa súp, lau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-anh-ngay-cuoi-dong/3744646/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.