Tiểu Kiều đắc ý chờ mong giây phút máu đỏ rỏ xuống, con nhỏ nhà quê kia sẽ bề mặt nhận ra nơi này vốn dĩ không thuộc về nó.
Nhưng kì lạ.
Chậu hoa lan Trầm Vàng không những không chạm vào đầu con nhỏ quê ả ghét hay rơi xuống đất vỡ tan tành như ý muốn; trái lại vẫn vẹn nguyên.
Nhìn chậu hoa đung đưa trên tay Hoài Thương, mặt Tiểu Kiều biến sắc.
"Sao? Ngạc nhiên lắm à?" Hoài Thương cười, nụ cười rực rỡ hơn cả màu hoa Ian Trầm Vàng làm người vừa về tới đứng hình ngơ ngẩn.
"Quên nói cho mày biết, tạo rất thích chơi các loại bóng nên hễ cái gì liên quan đến bóng tạo quá quen rồi.
Chồng ở trong tay còn ảo ảnh như gương huống hồ bóng trong gương làm sao thành người thật?
Đừng đem ba chuyện yêu đương nhăn nhít của kẻ lắm tiền, lắm nợ đào hoa đến đây khích bác. Bởi chị mày chẳng rảnh để... quan...tâm!"
Hoài Thương treo chậu hoa lên giàn, ngoắc tay cô ta lại gần cô.
Tiểu Kiều ngu gì lại. Cô ta tái mặt len lén thối lui về sau, rồi co giò chạy.
Xin thề! Từ khi lăn lộn quán ba vũ trường năm mười tám tuổi tới giờ, cô ta chưa gặp người nào đáng ghét...đáng sợ như nhỏ nhà quê kia. Nhìn bề ngoài trông nhu mì, yếu đuối nhưng bên trong ẩn chứa sức mạnh khó lường.
"Mày đợi đấy! Đợi thím Út tao về tống cổ mày sau!" Tiểu Kiều vừa chạy vừa ngoái đầu khoác lác vài câu cho bỏ tức.
Rầm!
Cô ta đụng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-anh-ngay-cuoi-dong/3742846/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.