🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hoài Thương đón ngày mới bằng năm cuộc gọi nhỡ và tin nhắn ấm như chiếc giường có hơi anh.

'Anh tới nơi rồi nha em. Mọi việc sẽ ổn. Em ngủ ngon nha...và đừng quên mơ về anh.

Tin nhắn vỏn vẹn có ba câu nhưng Hoài Thương đọc hoài không biết chán. Trái lại, càng đọc càng vui, càng đọc càng sướng rơn đến từng chân tơ kẽ tóc. Cô nhìn chăm chú vào điện thoại, miệng cười tủm tỉm làm người bên kia quên luôn ăn sáng trước khi bước vào cuộc chiến.

"Bác sĩ Dạ, anh chưa ăn mà!" Đồng nghiệp nam bên cạnh trố mắt nhìn vị bác sĩ Trưởng khoa - Phó giám đốc bệnh viện lo nhìn điện thoại cười rồi cứ thế đứng lên khoác áo blouse trắng đeo ống nghe bỏ bát cơm muối vừng thơm phức.

Phong Dạ không nghe thấy gì, anh tranh thủ gọi cuộc chúc mèo yêu ngày mới tốt lành: "Sáng vui vẻ nha em!"

Cô thẹn đỏ cả má, cười không khép miệng, lí nhí: "Anh ngày mới tốt đẹp nha!"

"Ừ!"

"Nhớ cẩn thận nha anh!" Dẫu biết mình dặn hơi thừa nhưng cô vẫn muốn dặn anh.

"Ừ!"

Tiếng 'ừ' của anh nhẹ như tiếng gió nhưng ấm hơn cả chiếc chăn bông, mang lại niềm vui, năng lượng tràn trề cho cô gái trẻ.

Cô mở toang cửa sổ, líu lo như chú sơn ca:

"Nắng thênh thang như tràn ngập phố

Đến bên em cho ngày rực rỡ

Nắng lung linh dịu dàng em hát

Đợi anh phố hẹn một ngày ngát xanh.

Một ngày mới nắng lên



Em dang tay chào đón

Nhẹ nhàng tia nắng hồng

Em ngân nga chờ đón

Và anh đến bên em

Dịu dàng tia nắng hồng

Mang cho em ngày mới

Bầu trời xanh ngắm nhìn

Em bên anh rạng rỡ

Và quên hết quanh ta."

(Lời bài hát: Một ngày mới, tác giả Huy Tuấn)

Hoài Thương nhắm mắt dang tay quay vòng vòng trong phòng anh, cô không thấy mẹ anh đang say sưa quay video gửi cho con trai cưng.

Khi thấy cô mở mắt, bà cất nhanh điện thoại vào túi áo cười khà khà: "Con dọn dẹp đó à?"

Hoài Thương đơ mất mười giây mới ý thức được mẹ anh đang có mặt tại phòng anh.

"Ôi, bác!" Cô cười chữa thẹn: "Bác đến lúc nào ạ?"

Bà Lý biết cô hỏi để xác định xem bà có thấy, có nghe gì không?



Bà cười, cầm lấy tay Hoài Thương: "Bác mới tới thôi! Tại bấm chuông thật lâu không thấy con mở cổng, bác sợ có chuyện gì nên.." Bà cười trừ, đung đưa chùm chìa khóa, ngỏ ý trao lại nốt cho cô: "Cái này bác độ, chứ chìa gốc thằng Dạ thu hết rồi! Con đừng nói nó biết nghe, nó chúa ghét ai tự ý thình lình xông vào thế giới riêng của nó."

Hoài Thương cười, nắm lại bàn tay có chùm chìa khóa: "Bác cứ cất đi a! Rui

có chuyện gì còn vào kịp ạ! Với lại, căn nhà to như thế này...có bác đến con rất vui!"

Bà Lý cười, vỗ vỗ vào tay cô con dâu Út tương lai: "Con đã nói vậy thì mẹ. Là bác cất nha!" (1

"Da!"

"Con thật tốt bụng!" Bà bắt đầu kể tội con trai Út: "Không như thằng Dạ, nó bỏ bác đi từ năm 15 tuổi, bác khóc hết nước mắt 25 tuổi nó mới chịu về. Về rồi, nó một mực mua nhà ở riêng, nó bảo: Nó không muốn vợ cưng của nó phải nhìn mặt mẹ chồng mà sống! (D)

Đó, con thấy không? Bác lủi thủi có mình trong căn nhà từ đường rộng lớn, hằng ngày chỉ dám mang ít đồ ăn đặt vào tủ lạnh cho con trai. Hức hức....

Hoài Thương thấy thương.

Cô ôm cánh tay bà dìu lại giường: "Có cháu ở đây, từ giờ bác cứ ở vô tư nha!"

Bà Lý cảm động, ôm chầm lấy Hoài Thương: "Có con thật tốt! Hoài Thương à, con làm con dâu bác nha?"

Câu hỏi xuất phát từ tình thương, từ lòng khát khao có được cô con dâu hiền ngoan, hiểu chuyện của người mẹ vượt ngưỡng thất thập cổ lai hy. Và nhiều hơn thế là lòng mong mỏi con trai tuổi băm của mình sớm thành gia lập thất, để một mai bà có về thế giới vĩnh hằng đoàn tụ với chồng, với con trai lớn và con dâu, bà cũng yên lòng.

Nhưng lọt vào tai Hoài Thương nó là cả một kí ức buồn. Câu nói ấy gợi cho cô nhớ mẹ Vỹ Đình. Ngày cô trúng biên chế bà cũng hỏi cô câu ấy. Cô đã mừng, vui vẻ gật đầu không chút e dè nào. Bởi, cô tin tuyệt đối vào tình cảm Vỹ Đình, vào lòng thành của mẹ anh. (T)

Rốt cuộc thì sao?

Bẽ bàng đến thảm hại!

Cô nghiêng đầu tránh đi giọt nước mắt buồn tủi quá khứ vừa lăn ra khỏi bờ mi, lau khô nó đi, cô quay lại nhìn mẹ anh: "Dạ, không giấu gì bác, mẹ chồng cũ của cháu từng hỏi i như bác vậy!"

"Uầy!" Bà Lý vả nhẹ vào miệng mình, ánh mắt thành tâm xin lỗi: "Bác hồ đồ quá! Con đừng buồn ha!" Bà ôm cô vào lòng, vỗ vỗ tấm lưng mảnh mai đã từng tổn thương hôn nhân sâu sắc: "Nếu câu đó làm con buồn, con cho phép bác rút lại nha!" Bà cũng sụt sịt, nghèn nghẹn: "Một cô gái mảnh mai, hiền lành như con xứng đáng có người chồng và mẹ chồng tốt hơn. Con quên hết chuyện xưa đi, có bác ở đây, bác sẽ bù đắp cho con ha." Bà lau nước mắt cho cô, thương cô dỗ dành: "Con đi vệ sinh, rồi ăn sáng nha! Bác có mang cháo hạt sen hầm móng giò cho con nè! Ăn xong bác đưa con đi siêu thị cho khuây khỏa ha!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.