Cô nói rất đúng cũng rất rõ ràng. Nhưng không hiểu cô cháu gái anh bị bệnh gì mà lời cô vừa dứt, cô ta đã ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Người phụ nữ Tây cũng cười.
Những kiểu cười thật vô duyên!
Hoài Thương không chấp! Cô trở chổi đập bụi mặc kệ hai con khùng!
Cười đã rồi, Tiểu Kiều lên tiếng: "Tao nói mày đần cũng đúng. Đần nên mới để hết tên đàn ông này đến tên đàn ông khác lừa dối, cắm sừng. Để tao giới thiệu rõ chút khai thông đần cho mày ha!" Cô ta hằng giọng, bước tới gần Hoài Thương: "Vểnh tai nghe cho rõ nè. Chị đây chỉ nói một lần thôi nhé!
Erik Ly là tên tiếng Anh của chú Út tao đó cưng!"
Hoài Thương nhìn sững vào cô ta. Trong đôi mắt cô, có tia bàng hoàng, có tia vỡ òa niềm vui. Vui vì sau bao giờ lục tìm thất bại đã có người khẳng định điều cô đang hồ nghi là đúng.
"Tiểu Kiều nói đúng rồi đó. Chồng tôi tên Việt là Lý Phong Dạ." Người phụ nữ lai Tây nhìn cô với vẻ đáng thương: "Biết rõ rồi thì dọn đồ cút ha!"
Người đi không hề đả động gì đến việc sẽ có vợ chưa cưới về đây sống, anh chỉ xoa đầu cô bảo: "Ở nhà ngoan, dịch sách tốt, khi anh về sẽ có quà!" Anh chỉ dặn đi dặn lại cô nhiều đó.
Vậy thì còn lâu cô mới tin. Hoài Thương thẳng lưng, nhìn vào hai đôi mắt gian xảo: "Dựa vào lời nói một phía, tôi không tin đâu. Thời buổi có nhiều kẻ lợi dụng quen biết lừa đảo, tôi phải cảnh giác!
Khi nào chính miệng bác sĩ Dạ bảo tôi thôi việc tôi mới đi. Còn giờ, xin lỗi tôi còn rất nhiều việc, hai người đi cho"
"Điên chết mất thôi!" Tiểu Kiều tức giận nóng cả người. Cô ta cởi cúc trên của chiếc váy, cầm cổ váy quạt quạt tạo gió, mỉa mai, móc méo thêm vài câu.
Nào là: "Buồn ngủ vớ phải nệm êm nên mặt dày ôm riết không buông."
Nào: "Ăn mày ôm được đùi đại gia lì lợm bám lấy!" Vâng vâng và vâng vâng...Nhiều câu hạ nhục cô có nội dung na ná như vậy.
Nghe cũng nghe đủ rồi. Nhường cũng nhường đủ rồi. Nhịn cũng nhịn đủ rồi. Hoài Thương quất thẳng mấy chổi lông vào miệng Tiểu Kiều: "Có chồng có con rồi phải tu tâm dưỡng tánh, lo tích đức cho con cái chứ? Có biết câu 'phúc đức tại mẫu' không hả?"
Ăn liên hoàn chổi, Tiểu Kiều xây xẩm mặt mày, cô ta vừa đỡ vừa thổi lui ra cửa, rồi co giò chạy ra sân.
Elisa thấy cô hung dữ như vậy, ả nhìn cô chằm chằm.
Hoài Thương chẳng việc gì phải sợ, cô chỉ đầu chổi ra cửa. Cô ta mặt mày tái nhợt, gườm gườm rồi lượn lẹ theo Tiểu Kiều.
Người đàn ông đang vượt đèo đến vùng dịch nhìn màn hình điện thoại không biết thấy cảnh gì mà cười khùng khục rung cả người.
"Có gì vui hả Phó giám đốc, Dạ?" Cô y tá thành viên của đoàn ngồi ghế cạnh Phong Dạ dòm vào màn hình.
Anh nhanh tay úp lại điện thoại, ngẩng mặt tự hào: "Con mèo nhà tôi đuổi lũ chuột không trượt phát nào!"
Cô đồng nghiệp cười, làm cả xe cùng cười theo, ai cũng khen: "Mèo nhà anh Dạ là mèo khôn!"
Anh gật gật đầu, xem lại cô gái đang phồng mang trợn mắt huơ huơ chổi lông gà trong điện thoại: "Không biết có khôn không nhưng rất đáng yêu!"
Với anh, khôn hay dại không quan trọng. Miễn sao đáng yêu trong mắt anh là được. Phong Dạ nhìn thêm chút, rồi cất điện thoại vào túi áo khoác, tựa đầu ra thành ghế nhớ lại đôi mắt, cái miệng đáng yêu của chú mèo anh nuôi. Đôi mắt nhắm tít cùng nụ cười toe toét lộ sâu lúm đồng tiền đáng yêu như đôi mắt mở to trừng trừng vào lũ chuột.
Nhớ cô, cơ thể anh lại nhộn nhạo không yên.
Anh nén tiếng thở dài, an ủi lòng rằng: Khi về sẽ bù gấp đôi, gấp ba.
Gấp mấy không quan trọng, quan trọng là Hoài Thương đang nằm lăn trên giường anh say mê đọc sách ngài Erik Ly.
Lúc trước, chưa biết mặt mũi người ta, cô đã khen Erik viết hay. Từ khi biết ngài ý là ông chủ, Hoài Thương lại càng thấy hay gấp vạn lần.
Đọc hoài đọc mãi. Mấy kiến thức khoa học về vi rút này, vi rút họ cùng mấy bức ảnh nó gây bệnh gớm giếc không làm ảnh hưởng đến độ say mê kiến thức Y của Hoài Thương.
"Chưa bao giờ chị say các em đến thế!" Cô rờ vào một bức ảnh mô phỏng mấy con vi rút, cười tự sướng rồi ôm quyển sách vào lòng ngủ ngon lành.
Cô ngủ say đến nỗi, anh đến nơi gọi về liền mấy cuộc, cô cũng không nghe chuông.
Đến khi ánh nắng ngày mới chiếu qua cửa kính hắt nắng mai vào mắt, vào má cô, Hoài Thương mới chớp mi mở ti hí đôi mắt.
Cô bật dậy như lò xo, vì sực nhớ mình phải làm bữa sáng cho thần tượng ăn đi làm.
Tung chăn rồi. Cô mới thấy, chăn này không phải giường cô. Cô lật đật xuống giường, mang dép, chạy thật nhanh ra khỏi phòng. Để ông chủ thấy cô ngủ ở đây thì ngại chết. Lúc cánh cửa khép lại, cô mới nhớ thần tượng Erik của cô đã đi công tác mười lăm ngày.
Nên thay vì xuống bếp làm bữa sáng, cô đi thụt lùi vào phòng anh, ngả lưng xuống chiếc giường thơm tho mùi sát khuẩn, mùi đặc trưng của bệnh viện, mùi thơm riêng của người khoác áo blouse trắng. Mùi của thần tượng lòng cô Lý Phong Dạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]