Bữa cơm gặp mặt kéo dài 3 tiếng đồng hồ. Vừa đến lúc ba mẹ cô phải trở về quê. Dặn dò con gái rượu thêm vài câu: "Ở nơi đất khách quê người, không có ba mẹ ở bên nhớ chăm sóc tốt bản thân nha! Nếu cảm thấy mệt mỏi thì về nhà với ba mẹ!"
Cô ôm ba mẹ: "Con sẽ sống tốt, ba mẹ yên tâm ha!" Hoài Thương đã định sẵn rồi, dù như thế nào cô vẫn chọn ở lại. Về đó bắt gặp ánh mắt tò mò, tai nghe những lời xầm xì bàn tán cô chịu không nổi. (1)
Trước ánh mắt kiên định của con gái, ba mẹ cô cầm tay Phong Dạ: "Cho chú thím gửi gắm con bé, trăm sự nhờ con nha!"
"Chú thím yên tâm ạ! Con sẽ thay chú thím chăm sóc tốt cho em í!"
"Cảm ơn con, Phong Dạ!"
"Là trách nhiệm của con mà!" Anh cười xếp quà vào cốp xe, dặn dò anh tài lái xe cẩn thận.
"Tụi em đi nha chị! Mọi chuyện ở đây nhờ chị nha!" Ba mẹ cô bắt tay mẹ anh, lên xe chào tạm biệt.
Bà Lý cười vỗ vai hai vợ chồng sui gia tương lai: "Chú thím không phải lo gì cho Hoài Thương cả. Có chị ở đây ai dám bắt nạt con bé, chị lột da, kể cả Phong Dạ."
Phong Dạ: "III" Con dâu chưa rước mà mẹ đã quý hơn con trai. Nhưng như vậy càng tốt, có thêm mẹ yêu thương, cô sẽ có thêm người bảo vệ, nhất là tuần tới anh có chuyến công tác xa mười lăm ngày lên vùng cao.
Biết được tin này từ tờ quyết định anh để trên bàn, Hoài Thương không hiểu sao lòng buồn miên man. Cô bỏ dở đoạn tài liệu đang dịch, quên luôn việc mình đang làm, cầm tờ quyết định đọc kĩ từng dòng.
"Bệnh bạch hầu bùng phát à?"
Bạch hầu là bệnh nguy hiểm. Hoài Thương bỗng dưng lo lắng, dạ xốn xang, bứt rứt như có ngàn con kí sinh trùng đang gặm nhắm trong cơ thể cô. Hoài Thương ôm tờ quyết định vào lòng, thẫn thờ nhìn vào khoảng không. Ở căn nhà này, chỉ có anh và cô. Hằng ngày, anh đi làm cô ở nhà dịch sách, nấu bữa cơm chiều đợi anh. Dẫu không có nói ra nhưng cô biết, anh cũng mong ngóng bữa cơm chiều giống như cô. (3)
Cách xa 15 ngày, anh cùng đoàn bác sĩ thành phố tình nguyện lên hỗ trợ đồng nghiệp vùng cao điều trị và khống chế dịch bệnh. Nói lâu thì không lâu lắm. Nhưng cũng đủ làm cho căn nhà này quạnh quẽ mỗi lúc hoàng hôn.
Ngoài kia, trời đã tắt nắng. Phố xá dần lên đèn tự lúc nào.
Trở về nhà, với túi lớn túi nhỏ trên tay, Phong Dạ thấy nhà cửa tối om anh hoảng hốt. Điện tầng một bật sáng, căn bếp vẫn còn lạnh lẽo. Anh bỏ bừa mấy túi xuống bàn, ba chân bốn cẳng lên phòng Hoài Thương.
Không có cô ở trong phòng. Phong Dạ càng hoảng. Điện thoại kết nối, tiếng chuông đầu bên kia đổ mãi rồi tự tắt khiến nỗi lo trong lòng Phong Dạ tăng lên gấp đôi. Sau một lượt tìm kiếm khắp tầng hai, anh phóng lần ba, bốn bậc lên thư phòng.
Giây phút ánh đèn soi rõ từng nơi, bóng nhỏ tĩnh lặng trên chiếc ghế xoay đập thẳng vào mắt khiến trái tim đang đập nhanh của Phong Dạ xuýt văng luôn ra ngoài.
"Hoài Thương, em sao thế?" Anh tay vòng ôm cô, tay áp lên trán kiểm tra thân nhiệt.
Lúc này, Hoài Thương mới giật mình, hơi thở sạch sẽ thơm tho cùng mùi hương quen thuộc giúp bình ổn nhịp đập hoảng sợ của con tim. Cô nhìn người đàn ông đang lo lắng trước mặt: "Phong Dạ, anh về rồi à?"
"Ừ, anh mới về, em sao ngồi thất thần vậy?"
"Có à?" Cô chống chế tạm lí do: "Chắc tại em nhập tâm vào sách! Anh tắm rửa, em bắt cơm ha!" Cô cạy mở vòng tay anh, đứng lên.
Tờ giấy trong lòng buông rơi bay bay xuống nền.
Sợ anh biết cô đọc lén công văn công tác của anh, cô vội vàng khom người nhặt lấy. Vừa hay Phong Dạ cũng ngồi xuống. Hai bàn tay cùng lúc vươn đến một vật.
Bốp!
Đầu anh tán vào đầu cô.
"Ui da!"
Hai khuôn mặt cứ thế thình lình quay sang nhìn đối phương. Mũi chạm mũi, mỗi chạm môi.
Từng tế bào nhỏ li ti nở bung cảm xúc, Phong Dạ hóa ngây không nỡ rời. Môi anh khẽ động, chiếc lưỡi đói khát liếm nhẹ vào bờ môi cô. (1
"Um."
Tiếng rên khe khẽ của cô càng làm bùng cháy ngọn lửa khao khát ham muốn của Phong Dạ. Anh vòng tay giữ gáy cô để môi anh được gần môi cô hơn.
Nhưng anh còn chưa kịp gặm thêm miếng nào, người trong lòng đã vụt đứng lên.
"Em nấu...cơm...cơm...đây" Hoài Thương ôm hai gò má nóng phừng chạy nhanh như gió. Bỏ lại Phong Dạ một trời tiếc nuối.
Anh tự trách mình lề mề như ông già tám mươi tuổi. Anh rờ môi mình, cảm giác ấm áp ngọt lịm vẫn còn. Phong Dạ cười như thằng ngốc.
Hoài Thương, môi em thật ngon! Không chạm thì thôi, chạm rồi, anh không thích ăn cơm!
Phong Dạ mang bộ mặt dán to chữ 'SI' xuống bếp tìm nàng.
Anh bê lấy nồi gạo từ tay cô, giọng trầm khàn: "Anh mời em bữa tối ăn mừng ha!"
"Ăn mừng á?"
"Ừ! Ăn mừng! Ngài Erik đã chuyển lương và thưởng cho e nè!" Anh đặt vào tay cô chiếc thẻ, mân mê bàn tay mềm không xương một hồi: "Erik bảo: Quyển 2 em làm tốt sẽ tăng gấp đôi!" (4)
Cô nhìn anh, ánh mắt xao động, cảm kích trong lòng khó nói hết thành lời: "Em muốn gặp ngài Erik cảm ơn ngài 1 tiếng được không?"
Anh dướn mày: "Được. Nhưng phải đợi anh đi công tác về đã nhé! Vì ngài Erik cũng đi công tác mười lăm ngày"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]