🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sợ làm hai đứa nhỏ mất hứng, ba người lớn tế nhị rủ đi vệ sinh.

Phong Dạ thầm cầu nguyện, thời gian hãy ngưng đọng, không gian ngừng dịch chuyển để anh được ôm người tình tưởng nhớ bấy lâu nhiều hơn chút.

Nhưng...

"Chậc...chậc...số cô cũng đào hoa thật! Vừa xa người cũ đã ôm người mới.

Vỹ Đình, chồng thấy không, cô vợ hờ thanh mai trúc mã của chồng đã ôm đùi đại gia rồi, còn nhớ gì đến kẻ nghèo hèn như anh nữa đâu mà anh mượn rượu giải sầu?"

Ánh mắt Vỹ Đình mất mát chua xót. Anh ta thèm được một lần ôm Hoài Thương như thế biết bao! Nhìn cô được ủ kín trong lòng người đàn ông khác, anh ta tự vả vào mặt mình hối tiếc quãng thanh xuân dài hoang phí. Con cá sẩy là con cá to, người đời nói chẳng bao giờ sai.

Vỹ Đình không dám nhìn thẳng đôi mắt chú Út vợ. Dù sợ nhưng trong bụng máu ghen chảy ngược, tức tối nói bóng gió: "Hoài Thương, sói không đơn giản như củn đâu!"

Hoài Thương thừa hiểu ý Vỹ Đình muốn nói gì. Nhưng vì không muốn gặp lại anh ta nữa nên cô càng ôm riết lấy Phong Dạ.

Phong Dạ áp bàn tay to lên đầu cô, bảo bọc cô trong vòng tay lớn.

Anh không nói gì sợ làm người tình bé nhỏ giật mình, chỉ bắn hai tia mắt mang đạn vào hai kẻ trước mặt cảnh cáo: Muốn yên, biết điều lượn!



Tiểu Kiều thừa biết tính chủ Út lịch sự, nho nhã nơi công cộng nên cô ta không sợ: "Chú trừng mắt tụi cháu làm gì? Tụi cháu có nói gì sai đâu. Sẵn gặp chú ở đây cháu bật mí cho chú biết một tin nà: Elisa biết chú nuôi chim hoàng yến đã cấp tốc về nước rồi đấy! Để cháu xem con chim sẻ tưởng mình là chim hoàng yến kia sẽ vênh váo trong biệt thự chủ được bao lâu?"

Người trong lòng chợt cứng đơ, Phong Dạ hiểu cô đang nghĩ gì. Anh siết chặt thêm vòng tay, như có như không hôn vào tai cô thầm thì:

"Elisa đó đơn giản chỉ là bạn học anh thôi!" Cảm nhận cơ thể cô buông lỏng vài phần, anh vươn cánh tay dài bóp miệng trừng trị cô cháu gái: "Ăn nói phải có đầu có đuôi, bạ đâu nói đó coi chừng thèm cơm ăn không nổi!" Anh chỉ tay ra cửa: "Cúttttttt!"

Tiểu Kiều xuýt xoa chỗ đau, đem cục tức trút vào Hoài Thương. Cũng do nó xuất hiện mới chiếm vị trí cưng chiều số 1 của cô ta trong lòng chú Út.

Cô ta cười khẩy ỷ chỗ đông người chơi nhảy đi vòng quanh hai người đang ôm nhau.

"Chà, ôm chặt như thế này, ai không biết tưởng cô và chú Út tôi là một đôi" Ánh mắt châm chọc của cô ta bỗng cứng đơ khi phát hiện chiếc vòng ngọc trong tay Hoài Thương. Cô ta chộp mạnh cổ tay cô làm Hoài Thương đau.

"Á..."

Như chạm vào giới hạn cuối, Phong Dạ phá bỏ mọi quy tắc, quay người siết mạnh cổ tay Tiểu Kiều: "Cháu hết hiểu tiếng người rồi hả?" Anh hất mạnh tay, Tiểu Kiều loạng choạng chưa kịp than đau tiếng nào đã bị một sức mạnh lôi đi.

Trong một góc khuất cô ta ăn cái tát tá hỏa tam tinh.

Bang!

"Đứa nhỏ này, có phải ỷ thế bà thương cháu nhiều nên nhờn gia phong nhà ta không? Gặp người lớn đã không chào hỏi đàng hoàng còn vô phép vô tắc!"



Tiểu Kiều ôm bên má, không cam lòng: "Người lớn sao? Bà nội, cô ta nhỏ hơn con 9 tuổi đó."

Bà Lý tức giận, run tay chỉ cô cháu gái: "Uổng công bà nội cho bay học thạc sĩ. Đừng nói 9 tuổi, bay có già 80 tuổi vẫn phải gọi Hoài Thương bằng thím Út như thường!"

"Thím Út? Bà nội nhận dâu rồi á? Thảo nào tay cô ta đeo vật bảo gia đình. Bà nội có biết cô ta là vợ trước của chồng con không?" Tiểu Kiều tức tối hét toáng lên.

Bà Lý phần lo mất mặt sui gia tương lai, phần lo con dâu Út nghe được những lời này vết thương chưa làm da non lại khơi mào nhức nhối, bà không kiềm gan được nữa thẳng tay dạy dỗ cô cháu gái thêm một cái tát. Bốp!

"Như thế thì đã sao? Bà nội chọn dâu nhìn vào đức hạnh. Chuyện của người lớn, kẻ bề dưới như cháu không có cửa xía vào nghe chưa?" Bà nhìn Vỹ Đình khép nép bên cạnh, chậc chậc vài tiếng: "Bay nhắc bà mới nhớ, thằng cháu rể này đúng là bạc tình, tham phú phụ bần. Cũng may trời thương Hoài Thương nhìn thấu lòng người." Bà chỉ tay ra cửa: "Ở đây chỗ người lớn nói chuyện. Mau cút khỏi đây cho nội! Thật làm mất mặt nhà họ Lý." Cũng may hai ông bà sui tương lai chưa thấy cảnh này, nếu không họ sẽ buồn lòng lắm.

Vỹ Đình khúm núm đỡ Tiểu Kiều đứng lên. Không thấy thì thôi thấy mặt thằng cháu rể rồi, bà lại nổi máu nóng: "Chuột sa hủ nếp biết điều nên an phận. Để bà già này biết cậu đứng núi này trông núi nọ đừng trách ta."

Vỹ Đình tay đỡ Tiểu Kiều, mắt lén lút nhìn vào phòng ăn. Hành động này của anh ta sao qua mắt được bà Lý.

Bà lườm Vỹ Đình: "19 giờ đưa mẹ cậu qua nhà gặp ta." Bà phải dạy dỗ lại thằng cháu rể trắc nết hư thân, làm rõ ranh giới thím - cháu đòi chút công bằng cho con dâu Út.

"Nhớ nha! Đúng 19 giờ!" Bà Lý dặn xong chỉnh lại đầu tóc, trang phục vui vẻ bước vào bên trong ăn tối cùng gia đình con dâu tương lai.

Bên ngoài, hai kẻ phá đám bực bội rời đi. Tiểu Kiều đấm liên tiếp vào ngực Vỹ Đình: "Anh thật vô dụng! Chỉ có miệng ăn không có miệng nói! Coi nghĩ cách tối đối phó với nội tôi. Bị bà sờ gáy rồi không đơn giản là nói lời suông đâu!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.