Làm việc hệ trọng phải biết tiến biết lùi, biết ẩn biết hiện đúng lúc mới thuận buồm xuôi gió.
Phong Dạ luôn nhớ như in lời mẹ dạy. Màn trao vật đính ước đã hoàn thành, mẹ chồng ra mắt con dâu nhiều đó tạm đủ. Đã đến lúc anh phải hiện thân.
"Em Hoài Thương!"
"Mẹ!"
Tiếng gọi mẹ của Phong Dạ cắt ngang nụ cười trên môi Hoài Thương. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh, chẳng thấy ai ngoài cô và bác làm vườn. Cô quay lại nhìn anh, rồi nhìn sang bác gái đang cầm tay cô. Thấy bà đang trừng mắt nhìn Phong Dạ.
"Bác...bác...bác là ..." Cô gượng cười, nhẹ nhàng rút lại bàn tay trong tay bác gái, ấp úng khó xử.
Bà Lý nhanh tay giữ lại bàn tay con dâu Út, lườm con trai, trách tội phá đám: "Mẹ cái gì mà mẹ? Không thấy mẹ đang nói chuyện vui vẻ với cô bé đáng yêu à?" Bà cười, vỗ vỗ vào tay cô: "Cháu đừng sợ. Nó là con trai ế mốc ế meo của bác. Cái đứa nhác gan vô dụng không dám nói tiếng 'Anh yêu em' hồi nãy bác kể í!" Bà ôm cánh tay cô: "Mà vừa rồi nó gọi cháu là gì í nhỉ?"
"À, đúng rồi! Em Hoài Thương!" Hai mắt bác sáng choang: "Không lẽ...con trai bác tỏ tình rồi hả?"
Hoài Thương giật mình khoác tay phân bua: "Dạ, bác đừng hiểu lầm ạ. Cháu là nhân viên biên dịch sách giúp bác sĩ Dạ ạ!"
"À, hóa ra là vậy! Làm bác mừng hụt rồi! Mà tên cháu giống tên cô bé con trai bác yêu thầm ghê!"
"Dạ?"
Bà Lý chưa kịp nói gì, từ khóm hoa hồng bên cạnh nhảy ra hai người.
"Chị Lý!"
"Chú thím Lê!"
Ba người lớn lại ôm nhau trước đôi mắt ngơ ngác của Hoài Thương. Phong Dạ không biết đứng sát bên cô từ lúc nào, anh cười hôn trộm đỉnh đầu cô: "Mẹ anh và ba mẹ em quý mến nhau lắm!"
Nhân duyên không hề đơn giản nha!
Cô thẹn thùng bao nhiêu thì Phong Dạ khoái chỉ bấy nhiêu, anh cầm tay cô tiến lên chỗ ba người lớn đang tay bắt mặt mừng: "Nếu mẹ đã tới, nhân dịp chú thím Lê vào chơi, chúng ta đi nhà hàng ăn bữa cơm gia đình."
"Như vậy thì càng tốt! Tình thân lại càng thêm thân!" Mẹ anh vỗ tay tán thành. Bà cầm tay cô: "Hôm nay là ngày vui nhất của bác!"
Hoài Thương không nỡ từ chối.
Tuy mọi việc còn rất mơ hồ nhưng ánh mắt mẹ anh và anh cứ nhìn cô cười suốt như vậy khiến cô càng nghĩ bâng quơ. Lên xe, ba người lớn tranh nhau ngồi ghế sau, cô chỉ có thể ngồi ghế phụ. Mông vừa e dè đặt xuống, Phong Dạ đã nhoài người qua.
"Anh." Cô đưa tay chặn mặt anh lại, nôn nóng như nào lại chặn đúng miệng anh. Cô không biết đôi môi anh có giở trò gì không mà lòng bàn tay cô chợt có cảm giác mềm mềm, ấm ấm.
"Em...chưa cài dây an toàn!" Phong Dạ tranh thủ vừa nói vừa hôn bàn tay anh ao ước được hôn bấy lâu.
Điện từ tay truyền nhanh vào tim khiến cô rúng động. Hoài Thương vội thu lại bàn tay. Chưa bao giờ cô có cảm giác tiết trời mùa đông lại nóng rẫy như thế này? Cô bất giác quạt tay tạo gió vào hai gò má.
Phong Dạ si mê ngắm đôi má đỏ hây hây, anh quên luôn việc mình đang ngồi ghế lái. Trong đầu anh. trong tâm anh, chỉ có hình ảnh hai má hồng cô gái trước mặt.
"Dạ à, ba ông bà già này ngồi lâu nóng mông lắm rồi đó. Con đừng phát cơm trên xe được không? Cho chúng ta ăn rồi con muốn gì muốn ha!" Người làm mẹ này đã nấu cơm dâng lên tới miệng rồi, chỉ còn hả ra ăn mà không biết ăn thì bà bó tay!
Phong Dạ nghe vậy mới tỉnh hồn. Anh ngoái đầu ra phía sau cười: "Mẹ và chú thím làm ơn đừng nhìn tới trước được không?"
"Vậy chúng ta đâu có chuyện gì làm?" Phải hóng hớt con trai tán tỉnh con dâu mới vui chứ?
Phong Dạ chẳng thấy gì vui ngoài việc phá đám giây phút êm đềm, tốt đẹp của anh. Anh khởi động xe, trước khi cho xe chạy, anh nhìn ba con kì đà già phía sau: "Mẹ và chú thím chơi kéo búa bao trong thời gian chờ đợi đi ha!"
Bà Lý: Đẻ con trai đúng là uổng tiêu, uổng nghệ.
Bà Lê rủ bà Lý: "Chúng ta ngủ đi, tới nơi con nó khắc gọi!"
Nói ngủ vậy nhưng sáu con mắt lúc nào cũng liếc trộm lên ghế lái. Phong Dạ thấy hết. Anh cho xe chạy nhanh nhất có thể.
Hoài Thương chẳng dám nhìn ai nữa, cô áp hai tay lên má, nghiêng người nhìn ra cảnh vật bên ngoài.
Cô không biết mẹ anh, ba mẹ cô có gì vui mà cứ thì thì thào thào rồi
cười suốt. Còn người đàn ông bên cạnh nữa, không lo lái xe mắt cứ liếc trộm sang cô.
Rốt cuộc là sao đây?
"Hoài Thương, anh mời em ly gọi là ra mắt!" Sau khi cụng ly ba người lớn, Phong Dạ tán nhẹ thành ly vào ly cô, ánh mắt nóng rẫy như màu rượu vang đỏ.
"Ra mắt á?"
Anh cười: "Ra mắt cuốn sách em dịch thành công nè!" Anh đặt quyển sách mới toanh còn thơm mùi giấy vào tay cô: "Chúc mừng em!"
Hoài Thương cầm quyển sách thật không dám tin vào mắt: "Nhanh đến thế cơ á?"
Anh cười, nhướn mày, giơ cao ly rượu.
"Em cảm ơn anh!" Cô mừng đu luôn lên cổ Phong Dạ.
Ba người lớn: Chúng ta tàn hình lo ăn no rồi biển.
Hơi ấm mùa đông bất chợt tràn vào lòng, Phong Dạ nhẹ nhàng bỏ ly vang xuống bàn, vòng tay ôm lấy thân ảnh hằng ao ước. Ấm áp ngọt ngào này hơn cả vạn lò sưởi đêm đông có tuyết rơi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]