Thực ra Vỹ Đình không có say. Tỉnh dậy sau cú đánh bất ngờ của mẹ, Vỹ Đình đi tìm Hoài Thương.
Đứng trước cánh cổng cao căn biệt thự, Vỹ Đình không hề do dự bấm chuông.
Qua màn hình hiển thị khách, Hoài Thương thấy Vỹ Đình. Điều bất ngờ là, một Vỹ Đình của hiện tại rất giống Vỹ Đình tuổi đôi mươi. Quần tây áo sơ mi trắng đóng thùng, mái tóc nam thần lãng tử như thuở xưa một thời làm con tim cô thao thức. Tay anh ta ôm một bó hoa to kiểu như đến đón người yêu đi hẹn hò.
Hình ảnh này nếu là trước đây chắc cô mừng đến chảy cả nước mắt nhưng hiện tại...nó chẳng còn ý nghĩa gì hết.
Cô quay lưng bơ luôn người gọi cửa.
Tiếng chuông réo gọi inh ỏi, mẹ cô đang nấu bữa sáng thấy con gái quay trở vào lấy làm ngạc nhiên: "Khách đến sao con không mở cửa?"
Ông Lê dừng nhặt rau, bà Lê dừng đảo thức ăn. Cả hai nhìn nhau rồi chằm chằm vào mặt con gái.
"Ba mẹ nhìn con làm gì? Anh ta và con bây giờ không liên quan! Đơn con đã kí. Vợ con anh ta cũng đã có rồi. Giữa tụi con tốt nhất đừng gặp lại." Mắc công con sư tử Hà Đông nhà anh ta vu oan, giá họa cô tội câu dẫn chồng cô ta thì khổ.
"Con gái nói đúng!" Ông Lê vỗ tay tán thành: "Nhưng cứ vậy mà bỏ qua cho nó, ba thấy bất bình cho con. Để ba ra chửi vài câu cho hả giận." Ông Lê bỏ dở bó rau lang, đứng lên.
"Ba à, chuyện gì đợi về nhà mình hẳn nói." Chứ ồn ào ở nhà người ta thật khó coi.
"Con gái nói đúng! Ông ra đó, rủi nó mặt dày thừa cơ chạy vào ôm con gái mình trước mặt chú Út vợ nó thì thật là khó xử!"
Ba người trong nhà thống nhất chung ý kiến: Bấm mỏi tay, chờ mỏi chân ắt tự lui.
Bên ngoài, Vỹ Đình bắt đầu sốt ruột. Nhưng lòng đã quyết, chí đã định, anh ta sẵn sàng chờ. Chờ sáng không gặp, anh ta chờ chiều, chiều không gặp thì chờ đến đêm. Đêm chưa toại ý lại chờ đến ngày mai. Anh ta không tin kiếp này mình cứ vậy mà vuột mất cô.
Đứng mỏi, anh ta ngồi tựa lưng vào cửa cổng. Nhìn bó hồng trong tay rồi tự mơ tới một viễn cảnh: Anh ta sẽ cùng Hoài Thương về quê làm lại từ đầu.
Người mong chờ chưa được gặp, anh ta đã gặp chú Út Tiểu Kiều.
"Lên xe!" Phong Dạ vừa trực về thấy cục nợ ngồi lù lù ở cổng, anh ngứa mắt.
Mọi lần thấy ông chú này Vỹ Đình rất sợ nhưng hôm nay thì không: "Xin lỗi chú, tôi đến là để gặp Hoài Thương."
Hoài Thương!
Tên người tình trong mơ của ông, một thằng cá tra như mi không xứng để gọi nhé!
Phong Dạ xuống xe, không chút niệm tình xách cổ áo Vỹ Đình lôi thẳng lên xe.
Không một động tác thừa, bẻ lái phóng hết tốc độ ra bãi tha ma lạnh.
Phong Dạ ném Vỹ Đình trước di ảnh một ngôi mộ: "Mới có năm năm mà cậu đã quên hết lời thề độc rồi hả?"
Vỹ Đình lồm cồm bò dậy. Đập vào mắt anh ta là bia mộ của ba mẹ Tiểu Kiều. Trước hai đôi mắt lạnh lẽo của người quá cố anh ta làm sao nói quên. Nhưng nếu nói nhớ thì anh ta mãi mãi không còn đường lui. Vỹ Đình đành im lặng.
Phong Dạ hừ lạnh một tiếng: "Nếu đã trót quên để Lý Phong Dạ tôi nhắc cho cậu nhớ: "Trước khi anh chị Hai tôi lâm chung, cậu đã hứa: Dành cả sinh mệnh còn lại của cậu để thay họ chăm sóc, bảo vệ, yêu thương Tiểu Kiều. Dù Tiểu Kiều có làm gì sai, có quá quắt, thậm chí nổi loạn đánh đập cậu, cậu cũng mãi mãi ở bên con gái họ. Nếu trái lời sẽ bị Thiên lôi đánh chết.
Cầm cả 10 tỷ bạc của họ nướng vào số má, xì ke, phá sạch nhẵn không còn một xu đã đành còn nhẫn tâm đe dọa rút ống thở tiễn họ nhanh về miền cực lạc để toàn quyền lãnh đạo công ty Lý Viễn.
Cậu nói xem, những chuyện cậu làm nếu đến tai mẹ cậu, liệu bà ấy có sống nổi không? Liệu pháp luật có để cậu thong dong bên ngoài không?
Nể tình Tiểu Kiều xin cho cậu, tôi đã tha. Nếu cậu ăn cháo đá bát, phụ bạc cháu gái tôi, đừng trách Lý Phong Dạ tôi máu lạnh!"
Quá khứ như vị Phán quan sẵn sàng cướp đi mạng sống của anh ta bất cứ lúc nào.
Vỹ Đình còn làm gì nữa, anh ta chỉ có thể chấp nhận làm kiếp rùa rụt cổ. Nhưng...
"Chú xấu xa cũng chẳng kém gì tôi đâu. Chú đừng tưởng việc chú lén lút chuyển hình nền Hoài Thương từ điện thoại tôi sang điện thoại chú tôi không biết nhé!
Chú yêu bạn gái người ta từ cái nhìn đầu tiên đã đành còn thẳng tay xóa bỏ hình nền trên máy người ta. Rồi bày ra muôn kiểu tốt bụng để giúp tôi và cháu gái chú gạo nấu thành cơm. Tôi đang nghi, cốc rượu chú mời tôi hôm bữa có bỏ thuốc nên mới xảy ra chuyện Tiểu Kiều mang thai. Chứ bình thường thằng này luôn dùng bao, vì thằng này sợ cháu gái thiên kim nhà họ Lý lây bệnh Condylomata lắm."
Bốp!
Phong Dạ tung một cú đấm muốn lệch cả quai hàm Vỹ Đình. Anh thẳng tay cảnh cáo: "Còn dám ăn nói linh tinh, tôi rút lưỡi cậu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]