Giọt nước tràn ly, tức nước thì vỡ bờ, Vỹ Đình không kiên dè gì nữa.
Bốp!
Ăn cái tát của người có men không chút lưu tình, Tiểu Kiều nổi điên: "Mày dám đánh tao? Dương Vỹ Đình, mày quên mày đã thề độc gì rồi hả?"
Người say chỉ nhớ người mình đang muốn nhớ, chỉ nhớ một thuở nên thơ trong ngần màu áo học trò, chứ nhớ chi đống bụi trần đời hư vô nhạt nhẽo. Mùi ăn, mùi chơi, mùi sơn hào hải vị chưa nếm thì thèm chứ nếm dư rồi, ngán tận cổ họng rồi người ta có khuynh hướng thèm một bát canh rau.
"Thề thốt gì với thứ gái sáng quán bar, chiều vũ trường?" Vỹ Đình chỉ nhớ mình từng hứa sẽ trở về vào ngày cuối đông với cô bé nhà bên.
"Hoài Thương à, anh về với em đây! Anh mệt mỏi chốn đô thành đèn hoa rực rỡ này lắm rồi." Anh ta ngả nghiêng, lảo đảo ra cửa.
Mẹ Vỹ Đình khóc không dám ra tiếng, bà vừa nhìn con dâu cầu xin vừa chạy theo kéo vạt áo Vỹ Đình: "Kiều à, nó say quá rồi, ăn nói lung tung không ý thức, con đừng để ý lời người say nha!"
Xoảng! Xoảng! Xoảng!
Ba ly thủy tinh nát vụn, Tiểu Kiều xông lên cấu xé Vỹ Đình: "Mày vừa nói gì nói lại tao nghe xem?"
Bang! Bang!
Vỹ Đình điên tiết không kém, quất liên tiếp hai tát vào mặt Tiểu Kiều, anh ta múa tay múa chân, mắt gườm gườm đối thủ: "Mày...ngon...thì mày...nhào vô! Lão tử cho...mày nếm...mùi túy quyền...cho bỏ thói khinh khi người khác...Hức...hức..."
Tiểu Kiều mặt mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-anh-ngay-cuoi-dong/3735083/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.