Phong Dạ thấy mẹ ra khỏi cổng, anh không quên dặn thêm vào điện thoại: "Khóa cổng rồi quăng hết chìa khóa vào trong cho con! Một chìa cũng không giữ. Nếu con về đếm thiếu, mẹ vĩnh viễn mất cơ hội đặt chân tới nhà." Anh không muốn cảnh sáng nay tái diễn thêm một lần nào nữa. Cũng may anh lắp camera ngoài cổng, nếu không chẳng kịp trở tay.
Có oan hồn nơi bệnh viện chứng dám, giây phút thấy Tiểu Kiều xông thẳng vào nhà chỉ chỏ Hoài Thương, anh đã lo sợ đến dường nào? Anh toang gọi vệ sĩ thì hình ảnh cô gái bé nhỏ thẳng tay trừng trị cô cháu gái láo xược đã đập vào mắt anh. Phong Dạ mỉm cười thở phào thả lỏng bao lo lắng.
Thấy chiếc Mercedes đi rồi, Phong Dạ mới yên tâm rời màn hình máy tính, đeo ống nghe đi thăm khám bệnh nhân.
"Chào ông, hôm nay ông thấy trong người thế nào ạ?"
Ông cụ bị sốt xuất huyết nhập viện năm ngày nay nhìn bác sĩ Dạ cười thật tươi: "Đêm hôm cắt được sốt rồi á bác sĩ?"
Phong Dạ nghe tim phổi bệnh nhân, rờ tay lên trán kiểm tra, rồi nói với ông cụ: "Bệnh ông tiến triển rất tốt. Ông ráng ăn uống chóng khỏe xuất viện nha!" Anh thò tay túi áo, lấy ra bì thư nhét vào tay ông: "Cháu biếu ông, ông thèm gì gửi thím Bảy giường bên mua ăn nha!"
Ông cụ neo đơn cầm bì thư bùi ngùi xúc động: "Đã được bác sĩ đưa về đây điều trị miễn phí còn biếu cả nước yến và sữa, hôm nay lại cho thêm...tôi không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-anh-ngay-cuoi-dong/3735082/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.