Câu hỏi vui tự luyến cô chỉ dành riêng cho ông chủ dễ thương, tốt bụng không cần câu trả lời. Vậy mà, trước khi đi Phong Dạ trao cho cô chùm chìa khóa: "Anh giao nó cho em. Từ giờ, em toàn quyền quyết định. Hễ ai tới đây muốn vào nhà, thuận mắt xuôi tai thì em mở cửa còn nghịch thì thôi.
Anh đi làm nha!" Anh cầm tay cô, bỏ chùm chìa khóa vào lòng bàn tay, cười dịu dàng như nắng ngày cuối đông.
Cô nhìn anh ngây ngốc một hồi lâu mới sực nhớ mình cần chào ông chủ: "Bai anh!"
"Bai em!"
Phong Dạ vẫy tay lưu luyến ra khỏi nhà: "Sáng gặp nha!"
Anh nói vậy có nghĩa là: "Tối...anh ngủ ở ngoài à?" Khi hỏi anh câu này, Hoài Thương không biết mình hỏi vì tò mò hay vì lí do nào khác?
Cô thấy anh cười, ánh mắt sáng rực một niềm vui. Anh giơ tay muốn chạm vào má cô nhưng cô theo phản xạ đã thối lui về sau một bước.
Bàn tay Phong Dạ mất mát dừng lại ở khoảng không. Phải mất năm giây anh mới nhận ra, người ta đã từ chối. Tuy nhiên, anh không hề có ý định thu lại bàn tay mà bước tới véo yêu cằm cô: "Tối anh trực cô bé ạ! Em ở nhà khóa hết các cửa, ở trong nhà sẽ không sao!
Anh đi nha!"
Muốn nói câu bái bai nhưng cảm xúc tự nhiên tụt hứng nên Hoài Thương chỉ đứng đó tiễn anh.
Phong Dạ cũng mấy lần ngoái đầu mới dứt khoát cho con Toyota ra khỏi cổng.
Người đi rồi. Căn nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-anh-ngay-cuoi-dong/3735081/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.