Trong xe im ắng.
Phong Dạ muốn phá tan không khí ngột ngạt, anh nhìn Hoài Thương: "Buồn làm gì người không yêu thương mình. Mặc nhầm đồ người thì cởi ra mặc lại. Yêu sai người thì yêu lại. Thời buổi trái tim sống cũng có thể cho đi đập bình an trong một cơ thể mới thì ba chuyện yêu đương nhăn nhít, có mới nới cũ có gì lạ đâu?"
"..."
"Cuộc đời vốn dĩ là một mớ bòng bong, một cô bé mới lớn như em nhìn đời không tường tận là chuyện bình thường. Em còn nhỏ, còn trẻ, còn cả tương lai phía trước. Nuôi dưỡng tình cảm với một người vong tình bội nghĩa là em đang nuôi mầm mống căn bệnh nan y. Cắt gấp nó đi!"
Hoài Thương nhìn ngây vào mặt anh. Cô từng đọc ở đâu đó, có hai kiểu người: một là từng trải nhiều nên rất sành đời, hai là chưa bước qua trường đời nên ngơ ngơ ngác ngác. Trong xe vừa hay hội đủ, Hoài Thương không biết mình có nên bái ông chủ làm sư phụ dạy đời cho cô luôn không?
Phong Dạ nhận ra mình tư vấn hơi quá, anh cười chữa lửa: "Tôi làm bác sĩ!" Bác sĩ biết nắm bắt tâm lý bệnh nhân là việc đương nhiên.
Hoài Thương tự nhiên mắc cười. Hóa ra, anh xem cô là bệnh nhân ở giai đoạn đầu. Ngẫm lại cũng đúng thật.
"Cảm ơn anh!" Cô tựa đầu ra thành ghế nhìn ra cửa. Đêm thành phố sáng rực ánh đèn khác hẳn mảnh trăng quê. Xe cộ ngược xuôi, dòng người hối hả. Cô lo một cô gái quê như cô không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-anh-ngay-cuoi-dong/3735077/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.