Phong Dạ mua cho cô rất nhiều thứ, anh bảo: "Đây là việc một ông chủ nên làm, bình thường hơn cả bình thường, em không cần để tâm."
Hoài Thương không biết nói gì cô định trong lòng mai này sẽ làm việc thật chăm chỉ để đền ơn.
Anh xách túi to, túi nhỏ cùng cô rời siêu thị.
Tại lối ra vào.
"Chú Út?"
Cùng với tiếng gọi, một người nhảy vồ ra chen ngang vào giữa cô và Phong Dạ ôm lấy cánh tay anh.
Hoài Thương bị gạt mạnh qua bên ngả nghiêng, cũng may Phong Dạ nhanh tay đỡ cô tránh cho cô màn ngã sấp mặt giữa lối đi. Anh giận ra mặt: "Tiểu Kiều, cháu lớn rồi chơi trò gì vậy? Mau xin lỗi cô ấy đi!"
"Xin lỗi á?" Lý Tiểu Kiều kinh ngạc khi lần đầu tiên nghe chú Út dằn mặt bảo cô ta xin lỗi một người. Từ trước tới nay, chú Út luôn cưng đứa cháu gái duy nhất nhà họ Lý như cưng trứng. Hôm nay, vì một người dưng mà phá lệ. Để xem ai khiến con trai vàng, con trai bạc của bà nội bảo cô ta xin lỗi.
Không nhìn không thấy.
Nhìn rồi thấy rồi...Hoài Thương thật không thể tin vào mắt.
Ai bảo trốn chạy sẽ thoát? Riêng cô, đã không thoát được còn tái ngộ nhanh đến chóng mặt.
Cô nhìn sững vào người đàn bà mang danh phận là vợ Vỹ Đình.
Trái Đất này thật nhỏ bé! Nếu định sẵn sẽ chạm nhau, tránh không được, trốn không xong thì dũng cảm đối mặt vậy. Hoài Thương nhàn nhạt nhích khóe môi, ánh mắt bàng quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-anh-ngay-cuoi-dong/3735076/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.