Vỹ Đình ngồi ngược hướng, Tiểu Kiều chỉ thấy bóng lưng lạnh lùng. Một phút sau câu hỏi của cô ta, Vỹ Đình bình thản trả lời: "Cô muốn gì, tôi chiều cái đó!"
Choang!
Lọ dưỡng da bay thẳng vào đầu Vỹ Đình rồi rơi xuống sàn nhà vỡ nát: "Anh...dám thách thức tôi?"
"Thôi, hai đứa cho mẹ xin..." Mẹ Vỹ Đình qua giây phút sợ hãi, bà bật khóc ôm cháu đến kiểm tra đầu con trai.
Không có vết máu nhưng ở đó đã xưng to một cục, bà xót con mắng ghét: "Sao dại thế hả con? Vợ chồng ăn ở với nhau đã năm năm rồi, con cũng có rồi, tính nết sao phải hiểu, phải nhường nhịn nhau chứ?" Bà lấy chai dầu gió trong túi áo, một tay bế cháu, một tay xoa đầu cho con.
"Con không sao, mẹ ngồi đi!" Vỹ Đình kéo vạt áo mẹ ngồi xuống ghế. Thấy mẹ quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, nước mắt chảy ướt nhèm đôi gò má, đôi mắt chất chứa ưu sầu, Vỹ Đình chạnh lòng thương mẹ: "Bỏ quách cục nợ xuống đi!"
"Suỵt, con đừng nói thế không nên! Con cái là lộc trời ban, con làm cha phải trân quý chứ?" Bà ủ ấm đứa cháu nội vào ngực.
Vỹ Đình cười lạnh, nhàn nhạt buông lời: "Làm cha sao? Làm thằng hèn đổ vỏ ốc con thấy đúng hơn."
Rầm!
"Anh nói gì thế?" Tiểu Kiều đập tay xuống bàn, tức giận đi về phía Vỹ Đình.
"Thôi mẹ xin!" Mẹ Vỹ Đình lo con trai lại ăn đòn hấp tấp đứng lên đứng chắn Tiểu Kiều: "Hai đứa thương cháu, thương mẹ dừng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-anh-ngay-cuoi-dong/3735078/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.