Phong Dạ trông thấy cô khẽ nở nụ cười, hai tay thong dong nhét túi quần đi ngược về phía cô.
"Em tỉnh rồi à?" Anh nghiêng đầu, ánh mắt không kiêng dè dán chặt vào mặt cô.
Hoài Thương mỉm cười nhàn nhạt, bâng quơ hỏi: "Đây là đâu?"
"Giáp ranh tỉnh A và B. Vì không biết nơi em đến nên tôi dừng đây đợi em."
Hoài Thương cúi đầu: "Anh đưa tôi đến tạm khách sạn gần bến xe hay nhà ga gì cũng được!"
"..." Phong Dạ khó hiểu, anh nhìn cô thăm dò.
"Không có gì? Đơn giản tôi muốn đến một nơi xa hơn đây!" Cô quay người trở về xe.
Anh lững thững đi phía sau: "Nếu em cần sự giúp đỡ em cứ nói. Biết đâu tôi có thể giúp được em. Tôi làm rất nhiều nghề, quen biết rất rộng lại hay đi đó đây."
Đây là lần thứ ba anh có nhã ý muốn giúp cô. Dù sao một cô gái trốn nhà ra đi thình lình như cô rất cần sự giúp đỡ. Hoài Thương đắn đo một hồi, rồi nói: "Nếu anh có bạn bè hay người thân mở trung tâm ngoại ngữ cần giáo viên hay gia sư gì đó có thể giới thiệu giúp tôi không?"
"Em học sư phạm mới ra trường à?"
"Dạ!"
Anh mừng ra mặt: "Vậy thì hay quá, tôi đang cần giáo viên ngoại ngữ giúp tôi phiên dịch tài liệu!"
Hoài Thương khó tin nhìn anh.
Phong Dạ gãi đầu cười hiền như bông cỏ lau đang bay phất phơ trên mái tóc anh: "Đó cũng là công việc tay trái của tôi, còn trẻ mà phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-anh-ngay-cuoi-dong/3735072/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.