Hoài Thương hướng về ngôi trường gắn bó cả tuổi thanh xuân, nơi kỉ niệm vun bồi theo bao mùa hoa phượng nở. Cô vẫy tay vào hư không chào tạm biệt.
Hoài Thương gạt nước mắt đi như chạy trốn. Cô vẫy chiếc taxi đang chầm chậm tiến về phía cô.
Chiếc ô tô dừng như mong ước của Hoài Thương. Không đợi bác tài xuống xe mở cửa, Hoài Thương tự giác mở cửa lên xe.
Qua kính chiếu hậu, đôi mắt người đàn ông ngỡ ngàng. Anh nhìn lén cô gái phía sau không chớp mi. Cô không nhìn lên nên không phát hiện ánh mắt quan tâm của một người dành cho cô.
Sau khi đã ngồi yên vị trí, cô nói với bác tài: "Bác cho cháu đến tỉnh A."
"Tôi không có thói quen chở khách ngồi ghế sau!"
Đang vội, nghe người ta nói vậy, Hoài Thương lập tức chuyển lên ghế phụ.
Người tài xế nhìn chằm chằm vào mặt cô, có mấy lần định hỏi gì đó nhưng lại thôi.
"Cho xe chạy nhanh đi bác, cháu đang vội!"
Bác tài lên tiếng: "Em chưa thắt dây an toàn!"
Giọng trầm ấm như nắng nghe quen tai, Hoài Thương bất giác nhìn nghiêng.
Khuôn mặt này, nụ cười hiền như ông Bụt này cô đã từng thấy qua. Chỉ có điều hôm nay, chiếc áo blouse trắng đã thay thế bằng chiếc áo dạ măng tô dài quá gối. Cô nhìn sững vào anh.
Anh nhoài người giúp cô cài dây an toàn, lúc gò má anh sượt qua gò má cô, như có như không anh nói: "Giờ thì tôi biết vì sao tháng 12 lại mưa lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-anh-ngay-cuoi-dong/3735071/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.