Cứ như vậy ba ngày đã trôi qua, thủ hạ của Sở Vương KêKiện cũng xuất hiện.
Cuộc sống ở trên thuyền giữa biển khơi của các nàng,mặc dù Kê Kiện không có thường xuyên đến xem, nhưng vẫn có thuộc hạ đem tìnhhuống của bên này bẩm báo cho hắn.
Những tin tức này, khiến cho hắn đủ thõa mãn và hàilòng, Tiểu công chúa mười hai tuổi của Vân Phượng quốc, là một nha đầu thôngminh, xem ra chủ tử đem nàng mang qua đây là một quyết định đúng đắn.
“Cửu công chúa, phía trước chính là kinh đô An Giángthành của Thiên Vận hoàng triều, đợi một lúc thuyền lớn cặp bờ sẽ có xe ngựađưa các ngươi đi đến chỗ của mình.”
Phượng Lan Dạ sắc mặt bình tĩnh gật đầu, hiện tại thânphận của mình là nô lệ mất nước, bọn họ làm sao an bài thì nàng sẽ nhận nhưthế, bất quá đợi đến khi nàng đem Huyền Thiên tâm pháp tu luyện thành công, vậythì miễn luận bàn những việc của nàng.
Hoa Ngạc ở bên cạnh không nhịn được khẩn trươnghỏi tới: “Kê thị vệ, các ngươi muốn đem chúng ta ném tới nơi nào chứ?”
“Nô nhai.” (Đường phố của nô lệ)
Kê Kiện nói xong liền quay đầu đi ra ngoài, phía sauHoa Ngạc bất an nhìn Phượng Lan Dạ, chỉ thấy công chúa bình tĩnh sửa sanglại dáng vẻ của mình, không để cho có nửa điểm không thỏa đáng, ánh mắt củanàng có thể trấn an lòng người cực điểm, Hoa Ngạc cuối cùng cũng bình tĩnh mộtchút, nhưng mà vẫn có chút sợ.
“Công chúa, đó là cái chỗ nào đây? Có phải là thanhlâu sở quán hay không?”
Phượng Lan Dạ ngửng đầu lên quét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-vuong-phi/173602/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.