Chương trước
Chương sau
Trong phủ Hộ bộ thượngthư loạn thành một đoàn, lính gác cửa đã sớm đem tin tức truyền đi vào, vì vậykhắp các nơi trong Lý phủ rộng lớn đều bị kinh động đến, lão phu nhân, các phunhân, còn có Lý công tử của thượng thư, nghe hạ nhân bẩm báo, nói Tề vương phidẫn người tới trước cửa, thì sắc mặt không khỏi đại biến, bởi vì động tác hắnquá mạnh, động đến vết thương trên người, đau đến cau mày, nhưng vừa nghĩ tớiTề vương phi, thật không ngờ chỉ là một nữ nhân mà khinh người quá đáng.
Hộ bộ thượng thư Lý côngtử không nhẫn nhịn được nữa, giãy giụa kêu gào thủ hạ đứng trước cửa: "Đi,đem toàn bộ hộ viện trong phủ ra cho ta, ta muốn nhìn một chút nữ nhân kia cóthể làm như thế nào?"
Tên thủ hạ vừa nghe cũngkhông dám chọc đến vị công tử này, đã sớm chạy nhanh ra ngoài.
Hộ viện và hạ nhân Lý phủnhanh chóng được tập hợp đông đủ, đứng ở trong sân chờ lệnh.
Người của Tề vương phủthì sớm đã đem người của Lý phủ bao vây lại, bọn họ đều biết, ai trong bọn họcũng không dám cùng người của Tề vương phủ động thủ, nhưng lại không dám khôngnghe theo lời nói của công tử, vì vậy mỗi người đều kinh hãi đảm chiến.
Lý công tử được ngườigiúp đi ra ngoài, lạnh lùng quét mắt một vòng, cuối cùng vẻ mặt âm trầm mởmiệng: "Tới đông đủ cả rồi à, các ngươi theo bổn công tử đi ra ngoài kiaxem người của Tề vương phủ, bọn họ dám can đảm dẫn người tới cửa nhà ta gâychuyện."
Bất quá giọng điệu cứngrắn của hắn vừa thoát ra, liền nghe được một giọng già nua uy nghi khác mở ra.
"Dừng tay, còn khôngcó náo loạn đủ sao?"
Nguyên lai là lão phunhân Lý phủ đã tới, phía sau là hai đại nha hoàn đang nâng đỡ lão phu nhân,theo hành lang đi tới, vừa nhìn thấy bảo bối tôn tử không biết nặng nhẹ, muốnđi khiêu khích với người của của Tề vương phủ, thì sắc mặt không khỏi đại biến,không nhịn được quát bảo ngưng lại.
Lý công tử luôn luôn đượclão phu nhân nâng niu trong lòng bàn tay, lúc nào mà bị đối đãi như vậy, nên vẻmặt có chút bực tức, nhưng cũng không dám phát tác, chỉ chạy vội qua tức giậnhung hăng tố cáo: "Nãi nãi, người không thể không thấy tôn nhi bị người tađánh thành như vậy, người của Tề vương phủ lại tới đây gây chuyện, đây khôngphải là ỷ thế hiếp người sao? Người nói xem, chẳng lẽ chúng ta thực mặc cho bọnhắn khi dễ, như vậy phụ thân còn thể diện gì nữa không?"
Lão phu nhân sắc mặt liềntrầm xuống, long đầu trượng trong tay nhắm ngay Lý công tử vung ra, bốp mộttiếng hung hăng đánh tới, đánh cho hắn phịch một tiếng quỳ xuống.
"Ngươi còn nói,ngươi còn có mặt mũi nói ra những lời như vậy, không nghĩ tới ta vì cưng chiềulại khiến cho ngươi gây thành đại họa, tiểu tử ngươi thật không biết trời caođất rộng, ngươi làm ra những sự tình kia thật cho là tổ nãi nãi ngươi khôngbiết có phải hay không ngươi thật quen thói vô pháp vô thiên ở trong kinhthành, ác tích đầy rẫy, hiện tại lại giữ tiểu nữ nhi của người ta ở trong tay,ngươi bị người đánh chết cũng là tự mình chuốc lấy, còn dám can đảm ở đây lớnlối."
Lý công tử ngẩn ra, hámồm mở miệng giải thích: "Tôn nhi, Tôn nhi?"
Nhưng cuối cùng tìm khôngđược lời để nói ra ngoài, lão phu nhân thở dài một hơi: "Thôi thôi, lãothân tựu ném đi mặt mũi, để ta đi cầu, van xin Tề vương phi xem sao."
Nói xong nàng xoay ngườicúi đầu ra lệnh cho Lý công tử: "Ngươi quỳ gối ở trong này cho ta, khôngcho đi ra ngoài, xong xuôi mọi chuyện ta nhất định phải cùng ngươi hảo hảo tínhlại chuyện hôm nay."
Lý lão phu nhân dạy dỗxong tôn nhi, liền hướng đại nha đầu phía sau ra lệnh: "Lập tức đem nhađầu bị giam kia thả ra."
"Dạ, lão phunhân."
Lý công tử nghĩ đến vếtthương trên người còn rất đau, bây giờ lại thả người nọ ra, vì vậy hắn sớm đỏmặt tía tai kêu lên: "Tổ nãi nãi, nàng đánh ta, không thể đi."
Lão phu nhân giận trừngmắt liếc hắn một cái, lớn tiếng quát: "Quỳ xuống phản tỉnh cho ta."
Vừa nói vừa phất tay đểcho toàn bộ hộ viện trong trang giải tán đi, những người đó cuối cùng thở ramột hơi, vội vàng tách ra đi làm chuyện khác.
Lão phu nhân dẫn theo nhađầu của mình đi tới cửa chính, Thủy Ninh cũng được thả ra, tiểu nha đầu nàythật ra thì một chút việc cũng không có, nàng sở dĩ để bị bắt, vì muốn trừngphạt người của Lý phủ, bởi vì nàng nghe nói Lý công tử này đã hại không ít nữnhân lương thiện, nếu nàng đánh hắn một trận, thì nhiều nhất nam nhân này cũngchỉ bị lưu lại sẹo, hôm nay là ngày tỷ tỷ trở về phủ, nếu để cho tỷ tỷ ra mặt,chỉ sợ người của Lý phủ không có yên ổn, cho nên nàng mới giả trang bị bắt, nếukhông làm sao có thể không trốn thoát được chứ.
Thủy Ninh đi theo ngườita tới trước đại môn Lý phủ, chỉ thấy một lão phu nhân quý phái đang đứng trướccửa, vừa nhìn thấy nàng xuất hiện, liền tiến tới đón, tiến lên một bước nắm tayThủy Ninh.
"Cô nương, cũng lànghiệt tôn của lão thân làm chuyện không tốt, mong rằng cô nương rộng lượng thathứ, xin gia tỷ khoan dung chuyện này."
Thủy Ninh ngẩng đầu nhìnlão phu nhân, nói thật ra nhìn nàng ta đầu đầy tóc trắng, bộ dạng khẩn cầu,thật không đành lòng, nhưng vừa nghĩ đến chuyện đều do họ quá sủng ái hắn, mớikhiến cho hắn vô pháp vô thiên, nếu như hôm nay nàng tha cho bọn họ một conđường, như vậy ngày sau hắn vẫn tính nào tật ấy, không phải lại hại người nữa sao?Vì vậy khuôn mặt nhỏ bé trầm ngâm, cũng không có nói cái gì, lão phu nhân thấynàng không nói lời nào, chỉ nghĩ nàng ngầm đồng ý rồi, vì vậy luôn miệng nóicám ơn, vung tay lên phân phó gia đinh bên cạnh mở cửa.
Đại môn màu son kêu chinha một tiếng kéo ra, ngoài cửa xa xa gần gần một tầng người vây quanh đôngnghịt, địa vị Lý gia cao quí vì là quan nhất phẩm trong triều, lúc nào mà gặpphải chuyện đắc tội như thế này, Lý lão phu nhân nhìn thấy tình huống trướcmắt, thiếu chút nữa tức quá mà ngất đi qua, bất quá vẫn trấn định dựng long đầutrượng cùng Thủy Ninh đi ra.
Ngay giữa đại môn trênmột cái ghế là một nữ nhân diễm lệ bức người đang ngồi ung dung, hai đầu lôngmày anh khí ngất trời, một thân lạnh lùng ngạo nghễ, quang hoa liễm diễm, nóivậy đây đích thị là Tề vương phi rồi, lão phu nhân đang đứng dưới thềm đá,đang muốn cùng Tề vương phi nói lời xin lỗi.
Ai ngờ Thủy Ninh từ phíasau bước ra oa lên một tiếng khóc lớn, lao thẳng tới Phượng Lan Dạ, kêu thậtthương tâm.
Vừa khóc vừa nói:"Tỷ tỷ, nếu ngươi không tới, Thủy nhi sẽ mất mệnh rồi, bọn họ chẳng nhữngức hiếp Thuỷ nhi, còn uy hiếp Thủy nhi, để cho tỷ tỷ nhanh rời đi, bằng khôngnhất định sẽ không bỏ qua cho ta."
Tiểu nha đầu than thởkhóc lóc thật thương tâm, một đám dân chúng vây quanh xem chuyện đã sớm phẫnnộ, tức giận bất bình, Lý phủ xưa nay đã quen diễu võ dương oai, Lý công tử lạiquen thói càng rỡ với nữ nhân nhà người ta, thấy nữ nhân xinh đẹp liền đùa giỡnhai câu, bởi vì phụ thân của hắn là Hộ bộ thượng thư đương triều, cho nên rấtnhiều người giận mà không dám nói gì, ngày hôm nay nhà bọn họ chọc giận ngườicủa Tề vương phủ, đó là đáng đời, còn đối đãi như thế với muội muội của Tềvương phi, khẳng định sẽ không có kết quả tốt.
Người của Lý phủ đều trợnmắt há mồm, nhất là lão phu nhân, rõ ràng lúc nảy tiểu nha đầu này chuyện gìcũng không có, làm sao vừa ra tới liền thay đổi, nhưng rốt cuộc cũng là gừngcàng già càng cay, nàng rất nhanh liền trấn định xuống, dẫn người đi tới, khomlưng nhận tội với Phượng Lan Dạ.
"Cũng là Lý gia dạydỗ vô phương, lão thân thay thế nghiệt tôn hướng Tề vương phi nhận lỗi."
Lão phu nhân một chiêunày thật cao minh, lớn tuổi như thế rồi, còn hướng người khác nhận lỗi, Tềvương phi dù thật lớn lối kiêu ngạo, cũng không thể không cho Lý phủ một chútmặt mũi.
Đáng tiếc Phượng Lan Dạkhông để ý bộ dạng của nàng, cùng nàng đùa bỡn trò lão gian cự hoạt, vô dụng,nàng không thèm nhìn tới lão phu nhân ở một bên nhận lỗi, chỉ để ý an ủi ThủyNinh, vừa thấy nha đầu này, nàng cũng biết nàng ta chuyện gì cũng không có, chỉbất quá muốn trừng phạt người của Lý gia mới giả trang thế này, nàng cũng theolời của Thuỷ nhi mà an ủi xuống.
"Thủy nhi a, đừngsợ, có tỷ tỷ ở đây? Cái người kia đánh ngươi ở đâu? Đã chết rồi à."
Một tiếng đã chết, khiếncho Lý lão phu nhân sắc mặt khó nhìn, tôn tử chính là bảo bối của nàng, mặc dùgiận hắn gây chuyện, nhưng nghe được người khác nguyền rủa hắn chết, nàng rấtbực bội, ngửng đầu lên nhìn về phía Phượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ tựa hồ mới vừaphát hiện ra lão phu nhân, nàng chậm rãi đứng lên, đưa tay ra giúp lão phu nhânđứng dậy, ra lệnh người ta mang ghế xuống.
"Lão nhân gia ngườilàm cái gì vậy, mau ngồi xuống, đứng thế thật mệt muốn chết rồi."
Lý lão phu nhân thoángngẩn ra, không biết Tề vương phi là có ý gì, hơn nữa lại không để nàng khướctừ, ấn nàng ngồi xuống.
Đợi đến khi dàn xếpchuyện lão phu nhân xong, Phượng Lan Dạ liền quay đầu phân phó Nguyệt Cẩn đangcanh giữ ở trước cửa Lý phủ: "Đi, đem Lý gia Lý công tử ra đây cho ta, nếubình thường không ai quản giáo hắn, ngày hôm nay bổn vương phi tựu thay Lýthượng thư giáo huấn hắn làm thế nào để làm nhi tử, tôn nhi, còn để cho lão phunhân lớn tuổi như thế vất vả vì hắn."
Một câu nói ra, Lý lãophu nhân kinh hãi đảm chiến, Tề vương phi niên kỷ vẫn còn nhỏ mà cũng rất lợihại, một mặt tự mình trấn an, một mặt bắt giữ tôn nhi của nàng, còn mắng bọn họLý gia không biết giáo dưỡng con cháu, đám người vây xem lập tức hoan hô mộttiếng.
Nguyệt Cẩn được lệnh đãsớm chạy nhanh vào Lý phủ đi bắt người.
Nơi này lão phu nhân đâucòn ngồi được, vì thế vội vàng muốn đứng lên, Phượng Lan Dạ duỗi tay ra, dướitay sinh lực, chế trụ thân thể lão phu nhân, khiến cho nàng không thể dichuyển, chỉ có thể ngồi yên trên ghế, nàng nóng lòng mở miệng: "Tề vươngphi, lão thân thay nghiệt tôn hướng ngươi chịu tội rồi."
Phượng Lan Dạ căn bảnkhông để ý tới lời của nàng, ngược lại vẻ mặt thương tiếc mở miệng.
"Có phải tên kia togan lớn mật uy hiếp ngươi hay không, cho nên ngươi phải thay hắn ra mặt, yêntâm đi, ngày hôm nay ta nhất định thay lão nhân gia người hảo hảo dạy dỗhắn."
"Đúng vậy a, lão phunhân, ngươi cứ an tâm ngồi đi, tỷ tỷ, ta mới vừa rồi thấy Lý công tử còn mắnglão phu nhân, lão phu nhân thật không có biện pháp mới ra đây."
Tỷ muội hai người hợp lạicùng hát, sắc mặt lão phu nhân trắng bệch, trong lòng tự biết rõ Tề vương phihôm nay nhất định là muốn giáo huấn tôn nhi nhà mình, căn bản không để cho nàngxen vào, hơn nữa nghe một chút lời nói của những người chung quanh.
"Không nghĩ tới Lýgia thế nhưng dạy ra một tôn tử bất hiếu như vậy, xem đi, cũng bị lão phu nhâncưng chìu đến vô pháp vô thiên."
"Đúng vậy a, tự mìnhgây nghiệt, hiện tại đến lão phu nhân cũng không để vào trong mắt rồi, còn dámmắng lão phu nhân, người này thật thiếu dạy dỗ, ngày hôm nay Tề vương phi nhấtđịnh phải hảo hảo giáo huấn tiểu tử này một chút này."
Phượng Lan Dạ cùng ThủyNinh vừa nghe những lời này vào tai, liền lộ ra ý cười, thứ các nàng muốn chínhlà những phản ứng này.
Không cần nhiều thờigian, Lý công tử đã bị đám người Nguyệt Cẩn kéo ra ngoài, một đường hướng trướcđại môn Lý phủ mà đi, cứ như vậy mà bị ném ra, Lý công tử vốn đã bị Thủy Ninhđánh, lại bị Nguyệt Cẩn kéo đi, đã sớm không đứng lên nổi, hắn ngồi dưới đất,thấy ở trước cửa phủ Thủy Ninh đang cùng một thiếu nữ có bộ dạng lớn lên quyếnrũ động lòng đứng chung một chỗ, liền biết ngay nữ nhân này nhất định là tỷ tỷcủa Thủy Ninh, Tề vương phi, nhìn kỹ hai mắt, tim hắn run lên một tiếng, hắn đãgặp qua vô số nữ nhân, kiều mỵ, thanh thuần, còn có phóng đãng nữa, nhưng cũngchưa có gặp quá nữ nhân như thế này, thần thánh cao thượng, không thể xâm phạm,lớn lên thật sự mỹ, giống như thiên tiên, vì thế hắn sớm đã quên tình huốnghiện giờ, chỉ một lòng một dạ nhìn thẳng mắt, đăm đắm ngó chừng Phượng Lan Dạ,thiếu chút nữa chảy nước miếng.
Lão phu nhân vừa nhìn thấyvậy thầm kêu lên giận dữ, nam nhân đều là quỷ hảo sắc, vừa nhìn thấy nữ nhânxinh đẹp liền mất hồn, trước mắt đã là tình huống gì rồi, vẫn không chịu nghĩbiện pháp đối phó, còn hướng về phía người ta mà suy nghĩ ám muội, trong lònglão phu nhân giận dữ không thôi, nhưng trong đầu vẫn không quên chuyện quantrọng trước mắt, vừa nhìn thấy tôn nhi bảo bối không có động tĩnh, đã sớm lớntiếng kêu lên.
"Tôn nhi a, ngươikhông phải là bị đánh cho đứng dậy không nổi chứ? Có phải đầu óc không rõ ràngrồi hay không?"
Lý công tử vừa nghe tổnãi nãi kêu, liền giật mình một cái, cuối cùng đã kịp phản ứng, vẻ mặt lập tứcđau đớn, cau mày, thống khổ mở miệng.
"Tề vương phi, ngàyhôm nay ta bị muội muội ngươi đánh đến không đứng dậy nổi, cho nên mới bắt nàngtới đây."
Hắn thốt ra lời này,Phượng Lan Dạ liền cười đi tới, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
"Muội muội của ta làmột nữ nhi nhu nhược, cho dù đánh ngươi mấy cái cũng như gió thổi mây trôi, làmsao có thể khiến một nam nhân vóc dáng thô kệch như ngươi bị thương đến đứngkhông nổi, ngươi đừng chuyện không nói có, bôixấu nàng."
Thủy Ninh lập tức phốihợp với lời tỷ tỷ, nàng thương tâm mở miệng.
"Vừa rồi hắn căn bảnkhông có chuyện gì, tỷ tỷ, là hắn giả vờ đó tỷ tỷ."
Trong lúc nhất thời,tiếng nghị luận sóng sau cao hơn sóng trước, Phượng Lan Dạ tức thời mở miệng:"Người tới, trước mặt mọi người đánh ba mươi đại bản, để cho cái tên có mẹsinh không có mẹ dạy hiểu cái gì gọi là liêm sỉ, cái gì gọi là kính già yêutrẻ."
"Dạ"
Người của Tề vương phủvừa được lệnh, trực tiếp đi về phía trước, đám người vây quanh xem nổi lên mộtmảnh thanh âm trầm trồ khen ngợi, lão phu nhân cả kinh từ trên ghế trượt xuống,ánh mắt trợn trắng nhìn như muốn rớt ra ngoài, nhưng vừa nghĩ tới tôn tử bảobối bị đánh, lại nhào tới, lạy xuống, nhưng Thủy Ninh đã sớm đở lấy nàng, khôngđể cho nàng cữ động thân thể, khiến cho nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy ngườicủa Tề vương phủ nắm lấy tôn tử của nàng.
Lúc này trong Lý phủ mấyvị phu nhân bay vọt ra, cầm đầu là một trung niên nữ tử chính là mẫu thân củaLý công tử.
Lý công tử hướng về phíamẫu thân kêu to.
"Mẫu thân cứu ta,bọn họ muốn đánh ta."
Trong lúc nhất thời, vàiđạo thân ảnh lao đến bao quanh che chở Lý công tử, phu nhân dẫn đầu cũng làthượng thư phu nhân, nàng vốn đau lòng nhi tử bị Thuỷ Ninh đánh, không nghĩ tớibây giờ nhi tử lại bị đánh nữa, nên sớm đã nổi giận, hướng Phượng Lan Dạ rống .
"Ngươi không nênkhinh người quá đáng, nơi đây là dưới chân thiên tử, vẫn còn có vươngpháp."
Hai cánh tay Phượng LanDạ hoàn trước ngực, quanh thân hàn khí, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vẫnthanh linh xinh đẹp, tươi tắn, hiện lên nụ cười sáng như ngọc, nàng khẽ gật đầuđứng ở trước cửa Lý phủ.
"Ngươi còn biết nơiđây là dưới chân thiên tử sao, còn biết có vương pháp a, thử hỏi dưới chânthiên tử, người nào lại dám tự tiện bắt giam người, người nào đứng ở bên đườngđùa giỡn nữ nhân nhà lành, người nào ỷ mạnh cường đoạt dân nữ, mà còn là mộtđứa con bất hiếu nữa?"
Liên tiếp mấy lần ngườinào, như mấy chuôi đao lao thẳng tới Lý phu nhân, Lý phu nhân sắc mặt tái nhợt,giận dữ đến hỗn loạn lấy tay chỉ vào Phượng Lan Dạ: "Ngươi đừng ngậm máuphun người, con ta không có làm gì cả."
"Không có làm sao?Hỏi dân chúng phía sau một chút, hắn có làm hay không?"
Thủy Ninh vừa nghe tỷ tỷnói, liền hướng phía sau kêu lên: "Hắn có làm hay không?"
Những dân chúng bìnhthường không dám đối phó nhà bọn họ, bây giờ nhận thấy có người có quyền lựclớn hơn nữa xuất hiện, nơi nào phải sợ Lý gia bọn hắn, nên đã sớm kêu lên:"Có làm, có làm."
Một mảnh quát tháo vanglên, nụ cười trên khóe môi của Phượng Lan Dạ càng sâu: "Đã nghe chưa? Lýphu nhân, ngươi cứ nói đi?"
Lý phu nhân một chữ củngnói không ra, chỉ biết runrẩy nhưng mà đánh chết nàng thì có thể, chứ đừng nghĩ đánh nhi tử của nàng.
Đang lúc náo loạn khôngngừng, thì một chiếc xe ngựa vội vàng chạy đến, từ trên xe ngựa một nam tử hơnnăm mươi tuổi bước xuống, thân mặc quan phục màu xanh đậm, thật nhanh lướt quamọi người đi đến, người tới chính là Hộ bộ thượng thư Lý Gia Niên, hắn đã nghegia đinh bẩm báo, liền biết trong nhà đã xảy ra chuyện, dọc theo đường đi hắncũng đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, trong lòng hận nhi tử muốn chọc hắn tức chết,ngươi người nào không dây vào, lại đi trêu chọc người của Tề vương phủ, Tềvương nổi danh cưng chìu Tề vương phi, ngươi trêu chọc nàng làm gì? Nhưng nếunhi tử bị đánh chết, lão phu nhân là người đầu tiên không để cho hắn sống,người thứ hai là phu nhân của hắn cũng sẽ liều chết cùng hắn, cho nên Lý GiaNiên chỉ đành phải gấp rút trở về, đồng thời hắn đã phái người đưa tin đến Sở Vươngphủ rồi, xin Tứ hoàng tử ra mặt, tin tưởng có thể cứu nhi tử một mạng.
Lý Gia Niên vội vã tiêusái đến trước mặt Phượng Lan Dạ, đám cưới ngày đó hắn đã thấy qua vị Tề vươngphi này, cho nên giờ phút này trực tiếp đi tới trước mặt Phượng Lan Dạ bồi tội.
"Tề vương phi bớtgiận, chuyện tiểu nhi càng quấy, lão phu tuyệt sẽ không thiên vị, xin Tề vươngphi yên tâm."
Nói xong Lý thượng thưđứng thẳng người, ở trước cửa quát thét mấy người phu nhân ra lệnh: "Cònkhông tránh ra, nghiệt tử này sớm nên bị dạy dỗ rồi."
"Phụ thân, phụ thân,cứu cứu ta."
Lúc này Lý công tử thựccảm thấy sợ, cho nên kêu lên, Lý thượng thư chỉ làm như không nghe thấy, ralệnh gia đinh Lý phủ: "Đem mấy phu nhân kéo xuống."
"Dạ, lão gia."
Bọn gia đinh nào dám cảilời lão gia, chạy nhanh đến đem mấy phu nhân lôi xuống, đám người Nguyệt Cẩnđộng tác lưu loát, tiêu sái đi tới Lý công tử, đem hắn giải đến trước đại mônLý phủ, mắt thấy hắn sẽ bị đánh bằng roi.
Lý lão phu nhân vừa nhìnthấy tâm can bảo bối như thế, đã sớm chịu không được mà ngất đi, Lý thượng thưvội vàng bấm nhân trung lão phu nhân, liền gọi: "Lão tổ tông, lão tổtông."
Phượng Lan Dạ híp mắt,nhìn về hai người phía sau, Lý thượng thư vừa xuất hiện liền để cho nàng thihành đánh bằng roi, hắn thật không đau lòng nhi tử sao? Hay vẫn là có ý nghĩkhác.
Đang suy nghĩ, thì đạibản trên tay Nguyệt Cẩn sắp rơi xuống rồi, bỗng nhiên một đạo thanh âm trầm ổnvang lên.
"Dừng tay."
Một chiếc xe ngựa xa hoachạy nhanh tới, thanh âm kia chính là từ bên trong xe ngựa phóng ra, xe ngựavừa xuất hiện, mọi người liền nhận ra đây là xe ngựa của Tứ hoàng tử Sởvương .
Xe ngựa dừng lại, mộtthân ảnh cao ráo từ bên trong xe ngựa bước xuống, hắn ngũ quan cương nghị, tựanhư điêu khắc mà thành, mày kiếm mắt to, con ngươi hiện lên tia sắc bén, cái mũicao như mũi ưng, khí phách đi tới, trực tiếp lướt qua mọi người, Lý thượng thưvừa nhìn thấy người đến, đã sớm dẫn người quỳ xuống.
"Hạ quan tham kiếnSở vương điện hạ."
Dân chúng phía sau tất cảđều quỳ xuống, đồng loạt vang lên thanh âm: "Tham kiến Sở vương điệnhạ."
Khắp nơi đông nghịtngười, thị vệ Tề vương phủ cũng quỳ xuống, chỉ có Phượng Lan Dạ một thân ngạonghễ đứng thẳng, lông mày nhẹ chau lại, con ngươi sâu thẩm u ám, khóe môi tựatiếu phi tiếu lộ ra lãnh ý, trong lòng thầm nghĩ, tốt cho ngươi Lý thượng thư,thì ra là ngươi dùng kế hoãn binh, đầu tiên là làm bộ để cho ta thi hành ánphạt, nhưng sau lưng lại mời Sở vương điện hạ tới đây, chẳng lẽ Sở vương điệnhạ tới là có thể ngăn cản được hình phạt của ta, thật là buồn cười, ta vì cáigì mà không thể động đến nhi tử của ngươi, chính là muốn làm cho vị Sở vươngđiện hạ này nhìn, dù người là người của hắn, thì cũng vô dụng.
Thanh âm Nam Cung Liệttrầm ổn vang lên: "Tất cả đứng lên đi."
Trong lúc nhất thời tấtcả mọi người đều đứng lên, dân chúng không dám nói thêm nữa cái gì, không nghĩtới chuyện này lại kinh động đến Sở vương điện hạ, nói vậy Tề vương phi cũngkhông có biện pháp động thủ lần nữa rồi.
Phượng Lan Dạ ngoài mặtcười nhưng trong lòng không cười tiến lên thi lễ: "Tham kiến Tứ hoàng huynh."
Chỉ thấy trên mặt hắn ẩnẩn chấm đỏ, con ngươi lại càng thị huyết mấy phần, rõ ràng là ghi hận nàng, namnhân này lòng dạ hẹp như thế, làm sao mà làm được thiên tử, bất kỳ chuyện gìcũng sẽ để cho hắn mang thù, đến lúc đó bọn họ còn có biện pháp sinh tồn sao?Cho nên nàng tuyệt đối sẽ không để cho hắn đi lên ngôi vị hoàng đế, vừa là vìtốt cho người trong hoàng thất, cũng là vì tốt cho thiên hạ dân chúng.
"Thất đệ muội làmcái gì vậy? Đường đường một Tề vương phi thế nhưng chạy đến Lý phủ tới náoloạn, phải biết rằng Lý thượng thư là nhất phẩm đại quan trong triều, tại saocó thể làm xằng làm bậy như thế, nếu để cho phụ hoàng biết chuyện sợ rằng Thấtđệ muội khó tránh bị trách phạt."
Tốt cho một Sở vương,dám lấy hoàng thượng ra dọa nàng, chẳng lẽ nàng lại sợ hắn sao, khóe môi nhấtcâu, nụ cười tà lạnh toả ra trên mặt nàng.
"Tứ hoàng huynh lolắng nhiều rồi, đây là chuyện của Tề vương phủ ta, Lý thượng thư là đại quannhất phẩm trong triều đình, chẳng lẽ công tử của hắn có thể làm xằng làm bậysao? Chẳng lẽ Thiên Vận hoàng triều cũng không còn vương pháp sao, đến muộimuội của bổn vương phi cũng dám bên đường đùa giỡn, còn giam giữ nàng, ngươinói là hắn chê Tề vương phủ ta không có người, hay là khinh người quáđáng."
Phượng Lan Dạ hùng hổ mởmiệng, lời lẽ sắc bén thẳng ép Nam Cung Liệt, khiến cho hắn khẽ kinh ngạc, thìra là có ẩn tình trong đó, nếu chuyện như vậy mà náo loạn đến phụ hoàng, chỉsợ Lý thượng thư cũng không gánh nổi, vốn là quan đại trong triều đình, nên cólàm gương mẫu, nhưng kết quả Lý Gia Niên lại gặp phải chuyện như vậy, hắn quảthật không có ý xen vào chuyện này, bất quá nếu tự mình đã xuất hiện, cũngkhông nên để nhi tử của hắn bị đánh được.
"Thất đệ muội, cóthể nể mặt Tứ hoàng huynh một chút hay không, cho Lý công tử một con đườngsống?"
Giọng nói Nam Cung Liệtnhu hoà trì hoãn một chút, hắn trầm ổn nhìn về phía Phượng Lan Dạ.
Chỉ thấy tiểu nha đầu nàygương mặt tinh mỹ thoát tục, nhu hoà sáng trong tựa minh nguyệt, so với PhượngLan Dạ trước kia thì vẽ mỹ lệ lại càng tăng thêm một bậc, hơn nữa toàn thân khíphái, sang quý thượng thừa, giống như áng mây trên trời cao, chẳng những caonhã, còn có một cái đẹp thoát khỏi thế tục, giống như minh châu đang toả ra ánhsáng chói mắt, Nam Cung Liệt thấy vậy càng tức giận trong lòng, tại sao đồ tốtgì cũng đến tay Thất hoàng đệ, còn những thứ ngu xuẩn đều rơi vào tay Sở vươngphủ, sao không thể phân chia cho hắn một chút đồ tốt nào?
Sở Vương đang nghĩ đếnnhập thần, thì Phượng Lan Dạ cau lại lông mày, tựa hồ đang suy nghĩ một chút,sau đó gằn từng chữ mở miệng.
"Tốt, ta liền cho Tứhoàng huynh một chút mặt mũi, chỉ cần công tử Lý phủ ở trước mặt mọi ngườihướng Thủy nhi khấu đầu ba lần, thì ba mươi đại bản sẽ sửa thành hai mươi đạibản."
Một lời vừa nói ra, xungquanh đang yên tĩnh không tiếng động, bỗng có thanh âm thì thầm xuýt xoa vanglên, rất nhiều người giống như bị cơn gió lốc xốc lên.
Cho người ta một chút mặtmũi, chỉ giảm mười đại bản, còn bắt người ta dập đầu tại chỗ ba lần.
Đây mới thật là quá kiêungạo rồi, không phải lớn lối bình thường, thật quá khoa trương rồi.
Gương mặt của Sở vươngNam Cung Liệt chìm xuống, Phượng Lan Dạ nheo lại ánh mắt, ánh mắt cùng hắn đấunhau đến lạnh thấu xương.
Nam Cung Liệt như muốndùng ánh mắt để nói chuyện, ngươi đừng khinh người quá đáng.
Phượng Lan Dạ tựa nhưkhông chút nào sợ hãi dùng ánh mắt hồi đáp hắn, ngươi tốt nhất đừng ép ta, nếuchuyện này náo loạn lớn ra, ngươi phải biết ai sẽ chịu thiệt hơn một chút.
Chẳng lẽ không thể miễnhình phạt đại bản, ánh mắt Nam Cung Liệt nhu hòa một chút.
Phượng Lan Dạ một bướccũng không nhường, ánh mắt nghiêm nghị ngoan lệ.
Nếu như nói thêm một chữnữa, cả mười đại bản kia cũng không giảm.
Lúc này Nam Cung Liệt còncó thể nói gì nữa, hắn và Tề vương phủ không giống nhau, Tề vương phủ làm việcluôn luôn không chỗ nào cố kỵ.
Hơn nữa bọn họ chưa baogiờ muốn làm thái tử để trèo lên ngôi vị hoàng đế, cho dù phạm sai lầm gì, cuốicùng cũng sẽ không trở thành nhược điểm, nhưng hắn thì khác, hắn muốn làm tháitử, muốn có cơ hội lên ngôi vị hoàng đế, nếu để cho người ta nhìn thấy hắn ởbên đường, cùng người của Tề vương phủ náo loạn, chỉ sợ danh tiếng sẽ khónghe, không nói tới việc đăng vị có gì trở ngại không, sau này nếu hắn trởthành hoàng đế, cũng sẽ để lại vết nhơ, vì vậy Sở vương Nam Cung Liệt chỉ đànhphải đem uất khí nuốt xuống miệng, nhìn Lý thượng thư mở miệng.
"Không nghe thấy lờicủa Tề vương phi sao? Để cho Lý công tử nhận lỗi với Thuỷ Nhi cô nương, mặtkhác đánh hai mươi đại bản là được."
Sở vương Nam Cung Liệtnói xong, giận đến chỉ xém chút nữa phun khói trên đỉnh đầu, mặt mũi của hắn đãvứt hết rồi, Tề vương phi, ngươi chờ đó cho bổn vương, nếu một ngày kia bổnvương lên ngôi làm hoàng đế, việc đầu tiên phải làm là thu thập ngươi cùngngười của Tề vương phủ.
Hết lần này tới lần khácPhượng Lan Dạ cố tình không bỏ qua cho hắn, lại nhắc nhở hắn: "Tứ hoànghuynh, đừng quên ngươi thiếu ta một nhân tình đấy?"
Rất nhiều người giống nhưbị sét đánh, ai cũng không dám nhìn đến sắc mặt của Sở vương điện hạ, lúc nàychắc mặt hắn đã chuyển hẳn sang một mảnh xanh tím.
Cùng Sở vương điện hạthật bất đồng, một nhà Lý thượng thư co quắp ngồi trên mặt đất, Lý lão phu nhânmới vừa tỉnh lại, tiếp tục ngất đi lần nữa, Phượng Lan Dạ lạnh lùng nhìn lướtqua xung quanh, không nhịn được mà mở miệng: "Nhanh lên một chút, ta đóibụng rồi, để cho hắn dập đầu ba lần, đánh hai mươi đại bản rồi kết thúc chuyệnnày."
Nguyệt Cẩn được lệnh,chẳng muốn sai bảo người khác nữa, tự mình chạy nhanh đi qua, kêu Lý công tửra, hướng Thủy Ninh nén xuống, dập đầu ba cái, sau đó bắt hắn theo đến trướcđại môn Lý phủ ra lệnh thị vệ phía sau: "Đánh đi, hai mươi đại bản, mộtchút cũng không thể thiếu, nếu không tựu đánh trên người các ngươi."
"Dạ." thị vệ Tềvương phủ lập tức động thủ vung roi.
Tiếng bành bạch vang ởgiữa không trung, Lý công tử kêu cha gọi mẹ, người của Lý phủ lại càng khóclớn tiếng, sắc mặt Lý thượng thư thì xám như tro tàn, tất cả dân chúng vây xemđều vỗ tay khen hay, hiện tại Sở vương điện hạ đã đi, bọn họ không cái gì phảikiêng kỵ.
Hai mươi đại bản đánhxong, người của Tề vương phủ lập tức kết thúc công việc, trở về Tô phủ.
Đám người vây xem cũngtản mát đi hết, người của Lý phủ kêu trời trách đất đem Lýcông tử bị đánh đến da tróc thịt bong mang đi vào trị liệu.
Hôm nay vốn là ngày Tềvương cùng Tề vương phi trở về nhà ngoại, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện nhưvậy, Thủy Ninh có chút băn khoăn, lôi kéo Phượng Lan Dạ: "Tỷ tỷ, thật xinlỗi, ta không phải cố ý."
"Không có chuyện gì,trở về đi thôi."
Thật ra Phượng Lan Dạcũng muốn mượn chuyện này để lập uy cho Tề vương phủ, từ nay về sau, nhữngngười ở chỗ tối kia tốt nhất đừng động vào người của Tề vương phủ, làm chuyệngì thì trước tiên nên động não, nàng cũng không phải là người dễ trêu chọc.
Phượng Lan Dạ lên xengựa, Thủy Ninh tung mình lên phía sau ngựa, cả đoàn người quay về Tô phủ.
Bên trong xe ngựa, conngươi của Tề vương Nam Cung Diệp thâm thúy như rượu, khóe môi lộ ra nụ cười,vươn tay ôm Phượng Lan Dạ vào lòng, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, ngàyhôm nay khí thế của nha đầu này quá mạnh mẻ.
"Lan Nhi, giỏilắm."
Phượng Lan Dạ cười mởmiệng: "Là bởi vì nắm chắc tình thế, ai bảo ta là Tề vương phi đâu, hiệntại ta là Tề vương phi, sau lưng có ngươi, còn có hoàng thượng, ta sợ cái gì a,lần này thứ nhất là vì nhi tử của Lý thượng thư rất đáng giận. Nhất định phảihảo hảo giáo huấn hắn một chút, sau nữa chính vì ta biết hắn là người của Sởvương, bọn họ vẫn ẩn nhẫn mà không động, điều này đối với triều đình không cólợi, ta chỉ muốn làm cho bọn họ động, như vậy mới có thể lộ ra sơ hở, sớm ngàydiệt trừ bọn họ."
"Cũng biết trong đầunhỏ của ngươi có ý này."
Nụ cười của Nam Cung Diệpnhuộm cả khuôn mặt, ôn nhuận ấm áp như ánh dương quang, quanh thân như toả raánh sáng diệu kì, bên trong xe ngựa không khí ấm áp lên, hắn vươn ra bàn tay tolớn thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Phượng Lan Dạ, bỗng nhiên có tiếng kêucủa bụng vang lên, hẳn là từ trong bụng Phượng Lan Dạ vọng lại, nàng thoáng cáiđỏ cả mặt.
"Lan Nhi đói bụngkhông, về Tô phủ dùng bữa đi."
"Ừ."
Phượng Lan Dạ gật đầugiống như gà con mổ thóc, hiện tại nàng so với bộ dạng lạnh lùng cao ngạo củamột khắc trước thật khác biệt một trời một vực, ở trước mặt người yêu với ngườingoài, nàng vĩnh viễn khác biệt như vậy.
Trước cửa Tô phủ có mộtngười đám đang vây quanh, nghển cổ hỏi thăm, không biết có chuyện gì, Tô phunhân vốn muốn gọi người đi hỏi thăm tình hình diễn ra một chút, nhưng bị TôDiễn ngăn trở, nếu nữ nhi đã đi làm, liền để tùy ý nàng.
Xe ngựa của Tề vương phủrất nhanh đi tới, Tô Diễn cùng Tô phu nhân thở phào nhẹ nhõm, Nam Cung Diệpcùng Phượng Lan Dạ kẻ trước người sau xuống xe ngựa, Thủy Ninh cũng từ phía saulập tức tung mình bay xuống, chạy thẳng tới mọi người trước mặt.
Tô phu nhân kéo tay nàng,trên dưới kiểm tra một lần, xác định không có chuyện gì mới trách cứ nàng.
"Không có chuyện gìlà tốt rồi, thật dọa chết người."
Thủy Ninh cười lắc đầu,bất quá nghĩ đến chuyện chưa chuẩn bị lễ vật cho tỷ tỷ liền có chút ít bănkhoăn, nàng buông tay nhìn Phượng Lan Dạ: "Tỷ tỷ, ta vốn mua món điểm tâmngọt ngươi thích ăn nhưng giờ đã không còn rồi."
"Không có chuyện gì,không có chuyện gì, Thủy nhi có tấm lòng này làm tỷ tỷ thật vui."
Phượng Lan Dạ lôi kéoThủy Ninh, đi theo phía sau đám người Nam Cung Diệp vào Tô phủ.
Chính sảnh Tô phủ bày rahai bàn tiệc, đám người Tề vương gia cùng Tề vương phi ở một bên, Thủy Ninhcũng phụng bồi Phượng Lan Dạ ngồi cùng nhau, còn lại cũng là một chút quan viêntrong triều, Tô Diễn cùng Tô phu nhân ngồi một bên khác, trong lúc nhất thời,cả chính sảnh vang lên tiếng thảo luận, náo nhiệt không dứt.
Nam Cung Diệp rất ít nóichuyện, trên ngũ quan xuất sắc bao phủ một tầng xa cách, làm cho người ta khôngdám dễ dàng nhích tới gần.
Bất quá lời nói vuốt đuôicũng không phải ít, Nam Cung Diệp thỉnh thoảng gật đầu một cái, phụ họa mộttiếng, nhưng mâu quang lưu chuyển, ôn nhu hiện ra, khi thỉnh thoảng lại tiếpmột chút món ăn cho Phượng Lan Dạ, dặn dò nàng ăn nhiều một chút.
Thủy Ninh đẩy đẩy eo củaPhượng Lan Dạ, nhỏ giọng nói thầm.
"Tỷ tỷ, tỷ phu củata thật yêu người a."
Phượng Lan Dạ mím môicười, lấy tay che miệng nhỏ giọng nói: "Ngày khác ta tìmcho ngươi một người cũng yêu ngươi như thế."
Thủy Ninh lập tức lắc lắcđầu, nàng và tỷ tỷ sao có thể so sánh được, nhìn chấm đỏ trên mặt nàng, rấtnhiều người mới gặp mặt nàng còn bị dọa nhảy lên, làm sao có thể có người thíchbộ dạng của nàng, nêncho tới bây giờ nàngcũng không muốn lập gia đình, bất quá hiện tại nàng không muốn nhiều lời, nênvội vàng tiếp món ăn vào trong chén của Phượng Lan Dạ.
"Tỷ tỷ, dùngbữa."
Một bữa cơm náo nhiệtcũng trôi qua, về chuyện Phượng Lan Dạ đi nhà Hộ bộ thượng thư cũng không cóngười dám nói ra, Tô Diễn cùng Tô phu nhân cũng không dám hỏi nhiều, sau khi ănxong, Tô gia phân phó người chiêu đãi riêng để Vương gia cùng Vương Phi nghỉngơi.
Số người còn lại có ngườicáo từ ra về, có người ở lại trong Tô phủ uống trà.
Phượng Lan Dạ ở lại trongphòng trước kia, Nam Cung Diệp ôm lấy nàng, đem ngón tay nghịch ngợm tóc củanàng, Phượng Lan Dạ mặc cho hắn chơi đùa, chỉ híp mắt lại, vẻ mặt như có điềusuy nghĩ, Nam Cung Diệp cảm thấy kỳ quái mở miệng "Lan Nhi, nghĩ gì lạinhập thần như thế?"
"Ta đang suy nghĩ,Sở vương điện hạ ăn điểm buồn bực này, có thể có động tác gì hay khôngđây?"
Phượng Lan Dạ nói xongnhìn liền Nam Cung Diệp, trên ngũ quan tuấn mỹ tựa như khuôn đúc của Nam CungDiệp khoác lên một tầng ánh sáng chói mắt, hắn nhìn Phượng Lan Dạ, biết ý củanàng nên từ từ nói: "Nàng lo là hắn sẽ bất lợi đối với Tô đại nhân."
"Ta lo lắng."
Mắt Nam Cung Diệp nhíulại, ánh sáng uy nghiêm khiếp người toả ra, nếu hắn dám, cũng đừng trách mìnhkhông khách khí.
"Lan nhi yên tâm đi,ta sẽ sai một ít nhân thủ bảo vệ người của Tô phủ."
"Ân, như vậy tốtnhất, ta mệt mỏi, muốn ngủ một chút." Phượng Lan Dạ giải quyết sầu lo củamình xong, sớm tiến vào trong ngực Nam Cung Diệp, hài lòng ngủ.
Lúc hai người thức dậy,sắc trời đã không còn sớm, liền cáo biệt Tô phu nhân cùng Tô Diễn quay về Tềvương phủ, lúc thời điểm rời đi, cũng mang theo Thủy Ninh, Phượng Lan Dạ quyếtđịnh giúp Thủy nhi trị lành chấm đỏ trên mặt, thật ra thì Thủy nhi lớn lên rấtkhả ái chỉ bởi vì chấm đỏ khiến cho nàng có chút dọa người, nếu không có chấmđỏ này, nàng sẽ là một tiểu cô nương thật đáng yêu.
Tô phu nhân đem ngườitiễn đưa lên xe ngựa, còn lưu luyến chia tay, cho đến khi xe ngựa chạy nhanh đira ngoài rất xa mới xoay người lại đi vào.
Bên trong Tuyển viện củaTề vương phủ .
Phượng Lan Dạ đưa ThủyNinh đi an trí chỗ ở, còn gọi Diệp Linh cùng Diệp Khanh đợi hầu hạ nàng, ThủyNinh tính cách tương đối đơn thuần, cho nên Diệp Linh cùng Diệp Khanh vừa nhìnthấy nàng liền thật thích nàng, mấy người họ ngồi ở trong phòng nói chuyện.
Bên trong thư phòng Tuyểnviện.
Nam Cung Diệp đang ngồiphân công nhiệm vụ.
"Ngọc Lưu Thần lậptức từ chỗ tối điều một ít nhân thủ bảo vệ Tô phủ, đừng để mọi người bị thươngtổn, ngươi chịu trách nhiệm chuyện này, phải bảo vệ tốt Tô phủ một nhà lớnnhỏ."
"Dạ, thuộc hạ lậptức đi làm."
Ngọc Lưu Thần rất kinhngạc, bất quá vẫn nghe lệnh đi xuống làm việc.
Bên trong thư phòng,Nguyệt Cẩn cùng Thiên Bột Thần hai mặt quét mắt nhìn nhau, trầm giọng hỏi thăm:"Vương gia, xảy ra chuyện gì?"
"Sợ là có người muốnđộng đến người của Tô phủ."
Trong lòng Nam Cung Diệpbiết rõ, chuyện Lan nhi băn khoăn không phải là không xảy ra, Tứ hoàng huynh làai, hắn làm sao không biết? Người này cá tính từ nhỏ là có thù tất báo, còn nhớrõ có một lần Nhị hoàng huynh làm hỏng nghiên mực của hắn, đêm khuya hắn cũnglen lén tiến vào trong thư viện, đem nghiên mực của Nhị hoàng huynh làm hỏnglại, khi còn bé đã như vậy, trưởng thành thì tính cách này càng nghiêm trọnghơn rồi, lần này Lan nhi để cho hắn mất mặt trước nhiều người như thế, chỉ sợhắn đã ghi hận trong lòng, động đến Tề vương phủ thì hắn không dám tùy ý động,nhưng Tô phủ hắn lại không sợ, hơn nữa trong tay người này còn có nhân thủ.
Nam Cung Diệp nghĩ đếnnhân mã trong tay của hắn, lập tức nhíu mày: "Lập tức âm thầm đi thăm dòcho ta, một ít nhân thủ của Sở vương hiện tại an bài ở địa phương nào? Chuyệnnày không nên kinh động bất luận kẻ nào."
"Dạ, thuộc hạ đi làmngay."
Người bên trong thư phònglui xuống, từ ngoài cửa Phượng Lan Dạ rón rén đi vào, thấy Nam Cung Diệp đangngưng thần suy nghĩ, ngũ quan tuấn mỹ lung linh, đặc biệt chói mắt, thật giốngnhư một đóa bạch ngọc lan tản ra nhàn nhạt hương thơm, cùng lúc trước lạnh lẻohoàn toàn bất đồng, hắn bây giờ càng hấp dẫn tầm mắt người khác hơn, cuồng ngạokhí phách hoà cùng một chút nhợt nhạt ướt át, chỉ liếc mắt một cái liền có thểđả động lòng người.
Phượng Lan Dạ lẳng lặngđánh giá Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp vừa ngẩn đầu lên đã thấy nàng, không khỏinở nụ cười ấm áp, ngoắc: "Lan nhi, tới đây, nghĩ gì thế? Hồi lâu cũngkhông nói một câu."
"Ta thầm nghĩ tronglòng, làm sao có người lại suất như thế đây? Người này lại là phu quân của taa."
"Suất?"
Nam Cung Diệp có chútkhông rõ ý tứ của từ này, bất quá có thể tưởng tượng ra ý nó chính là tuấn tú,bất quá đối với việc Lan nhi thỉnh thoảng toát ra một chút từ xa lạ, thật đúnglà vô cùng tò mò, chẳng lẽ giáo dục của Vân Phượng quốc cùng Thiên Vận hoàngtriều bọn họ không giống nhau.
"Lan Nhi tại saocũng tới đây? Đã an trí Thủy Ninh xong rồi."
Không nghĩ tới Vụ Tiễnvừa đi, hiện tại lại thêm một Thủy Ninh, thử nghĩ đến cảnh nàng cùng các nàngấy vui vẻ.
Thật đúng là làm cho hắnghen tỵ, bất quá hắn biết ở trong lòng Lan nhi, hắn đứng ở vị thứ thứ nhất.
"Ân, đã an tríxong."
Phượng Lan Dạ đi tới,trực tiếp ngồi vào trên đùi Nam Cung Diệp, vươn tay ôm lấy cổ của hắn, ôn nhumở miệng: "Bởi vì trên mặt của Thủy nhi có chấm đỏ, nên luôn bị người chêcười, ta đón nàng tới đây muốn giúp nàng trị liệu chấm đỏ trên mặt, nếu như cóthể trị lành, nàng cũng không cần bị người khác nhạo báng nữa."
"Nàng a, chính làlòng quá thiện lương."
Nam Cung Diệp không nóigì, chỉ dùng tay ôm chặt Phượng Lan Dạ, có lẽ ở trong mắt người khác, nàng làmột tiểu ma nữ, quyết đoán tàn nhẫn, nhưng hắn biết nàng đối với người thân cậnvĩnh viễn rất coi trọng, hơn nữa cũng sẽ không ở sau lưng người ta thả tên bắnlén, chỉ có những người chọc tới nàng, mới có kết quả không tốt.
Hơn nữa có đôi khi đốivới địch nhân nhân từ chính là tàn nhẫn với bản thân mình, hiện tại hắn càngngày càng hiểu rõ ý nghĩ này rồi.
Hắn cũng bỏ qua cho Nhịhoàng huynh cùng Tứ hoàng huynh rất nhiều lần, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ bỏqua cho hắn, hoặc là bỏ qua cho đám người của Ngũ hoàng huynh, cho nên nói đốivới địch nhân nhân từ, chỉ khiến cho bản thân mình lại càng chịu thiệt.
"Ta đã phái người đibảo vệ Tô phủ rồi, nàng yên tâm."
"Ân. " PhượngLan Dạ ngồi ở trước ngực Nam Cung Diệp, khẽ gật đầu, nếu như nàng đoán khôngsai, tối nay Sở vương Nam Cung Liệt nhất định sẽ động thủ.
Người nam nhân này bảntính quá hèn hạ, ban đầu vì lợi dụng nàng, ngay cả chuyện không phải hắn làmcũng thừa nhận, cho nên chuyện gì mà hắn không làm được chứ? Có lẽ vì ngôi vịhoàng đế, đã để cho bọn họ mất đi đạo nghĩa, còn có cái gì mà không thể lợidụng .
"Khuya hôm nay khôngbiết hắn có thể tìm Tô phủ gây phiền toái hay không?"
Tim của Phượng Lan Dạ lầnnày có chút không yên lòng, nếu Sở vương dám phái người đến Tề vương phủ gâyphiền toái, nàng không sợ, nhưng chỉ lo hắn đối với ngườicủa Tô phủ động thủ.
"Đừng suy nghĩ, ta đangtra xem một chút ít thủ hạ của Tứ hoàng huynh hiện tại giấu ở địa phương nào?Nếu hắn dám can đảm động đến người của Tô phủ, hắn cứ đợi đến những nhặt xáccho thủ hạ đi."
Thanh âm Nam Cung Diệpphút chốt lãnh chìm thật giống như địa ngục tu la, sát cơ nặng nề.
"Ân."
Bên trong thư phòng antĩnh lại, Nam Cung Diệp nhìn Phượng Lan Dạ thần thái khéo léo mê người, khôngnhịn được khẽ hôn nàng, hai người hôn nhau vô cùng ân ái.
Đêm chậm rãi lướt qua đi,trong đêm này Tô phủ quả nhiên bị người tập kích, nhưng bởi vì Nam Cung Diệp đãsớm phái người bảo vệ bọn họ, cho nên Tô Diễn cùng Tô phu nhân cũng không có gìlo ngại, chẳng qua là sợ bóng sợ gió một hồi, sáng sớm tin tức này liền đượcngười đưa vào Tuyển viện.
Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ cũng bị kinh động, sắc mặt âm trầm rất khó coi.
Nói thật ra, mặc dù lúctrước đoán được Nam Cung Liệt có thể sẽ động thủ, nhưng chỉ suy đoán một chútvà mong là bọn hắn nghĩ lầm rồi, Nam Cung Liệt còn có một chút nhân tính, sẽkhông đối với người của Tô phủ động thủ, bởi vì trong sự kiện này, Tô Diễn cănbản không có sai, một người chính trực, không nói là nhạc phụ của Tề vương,cũng là đại thần trong triều, Nam Cung Liệt thế nhưng không để ý, ban đêm đánhlén bọn họ, nghĩ đến người như vậy sao có thể để hắn toại ý mà làm hoàng đế.
Sắc mặt Phượng Lan Dạthực khó coi, trong ngực tràn đầy lửa giận, âm u đánhmột quyền.
"Nam Cung Liệt, chỉcần có ta, tuyệt đối sẽ không để ngươi làm thái tử, thậm chí làm hoàngthượng."
"Ân, hắn quả thậtkhông thể làm thái tử, cùng hoàng thượng, nếu không chính là tai họa trờigiáng, lòng dạ hắn thật sự quá hẹp hòi."
Con ngươi của Nam CungDiệp sâu thẩm âm u, tựa như đàm hàn lạnh lẻo phủ băng, hắn vô cùng đồng ý quanđiểm này của Lan nhi, lòng dạ của hắn ta quá hẹp hòi, căn bản không thích hợp làmthái tử, thậm chí làm vua của một nước.
Ngoài cửa, Ngọc Lưu Thầncòn đang đợi chủ tử ra lệnh, Nam Cung Diệp quan tâm hỏithăm: "Người của Tô phủ không có sao chứ?"
"Hồi thiếu chủ,không có chuyện gì, không có ai bị thương tổn, những tên thích khách bị đánhbại, bị giết mấy người, cũng chạy mất vài tên."
"Tốt."
"Ngươi tiếp tục tiềmphục tại phía ngoài Tô phủ, đừng nóng vội trở lại."
"Dạ, " Ngọc LưuThần lắc mình lui ra ngoài, Nam Cung Diệp quay đầu thấy vẻ mặt lo lắng củaPhượng Lan Dạ, ôn nhu khuyên nàng: "Ngươi đừng lo lắng, không có chuyện gìrồi, muốn ngủ tiếp không."
Phượng Lan Dạ nơi nào cònngủ được, nàng lắc đầu, hai người cùng nhau rời giường.
Mới vừa đứng lên đi dùngthiện, thì Tích quản gia đã tới đây bẩm báo, Thụy Vương mời Vương gia sang phủmột chuyến, Nam Cung Diệp liền dẫn người xuất phủ, hắn biết Phượng Lan Dạ nhấtđịnh phải về Tô phủ, liền dặn dò nàng cẩn thận một chút, vừa phân phó Thiên BộtThần bảo vệ tốt Vương Phi mới rời đi đến Thụy vương phủ.
Đợi hắn vừa đi, PhượngLan Dạ nơi nào còn có tâm tư dùng bữa, liền Ngân nhi ở phía sau lên tiếng kêugọi cũng không để ý tới.
"Tiểu Vương phi,cười một chút, Tiểu Vương phi cười một chút."
Tâm tình nàng không tốt,nơi nào cười được, dẫn Đinh Đương đi vào phòng của Thủy Ninh, Thủy Ninhmới vừađược Diệp Linh giúp nàng chảy tóc, vừa nhìn thấy có người đẩy cửa đi vào, vộivàng nhìn sang thấy là Phượng Lan Dạ, thật cao hứng kêu lên: "Tỷ tỷ, ngươiđã tỉnh rồi."
Chờ thấy khuôn mặt PhượngLan Dạ u ám, không khỏi lo lắng: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Phượng Lan Dạ ngồi vàobên người Thủy Ninh kéo tay nàng: "Tối hôm qua Tô phủ gặp phải thíchkhách, ta nghĩ đi Tô phủ một chuyến, ngươi muốn cùng đi sao?"
"A, thế nhưng phátsinh chuyện như vậy, tốt, chúng ta cùng đi."
Thủy Ninh lập tức đứnglên, kéo Phượng Lan Dạ đi ra ngoài, đồ ăn sáng của nàng còn chưa có ăn. PhượngLan Dạ thấy vậy liền quan tâm nhắc nhở nàng: "Chờ chút dùng thiện xong rồihãy đi."
"Không cần, khôngbiết nghĩa phụ cùng nghĩa mẫu có bị gì hay không? Nơi nào mà còn nuốttrôi."
Nàng nhận Tô Diễn cùng Tôphu nhân làm nghĩa phụ nghĩa mẫu, từ nhỏ không có phụ mẫu nên Thủy Ninh rất quýtrọng phần thân tình này, đâu còn tâm trạng mà nuốt trôi đi, nàng đã sớm kéoPhượng Lan Dạ chạy vội ra bên ngoài, đoàn người rất nhanh đi tới trước cửa Tềvương phủ, để cho quản gia phân phó người chuẩn bị xe ngựa tới, lập tức đi tớiTô phủ.
Trong Tô phủ, một mảnhhỗn độn, dấu vết đánh nhau đêm qua vẫn tồn tại, bọn hạ nhân trên dưới bận rộnchiếu cố từ sáng sớm, thu thập cũng đã khá tốt, vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạcùng Thủy Ninh xuất hiện, rất nhiều người đã sớm khóc.
"Nhị tiểu thư, Thủytiểu thư."
"Lão gia cùng phunhân đâu?"
Phượng Lan Dạ trầm ổn mởmiệng, bọn hạ nhân lập tức bẩm báo: "Lão gia lên trên triều rồi, phu nhânở trong phòng."
Phượng Lan Dạ gật đầu, ýbảo hạ nhân: "Đem đồ vật thu thập cho xong đi, không phải là không cóchuyện sao? Khẩn trương clàm ái gì."
Nói xong liền dẫn ngườichạy thẳng tới phòng của Tô phu nhân, dọc theo đường đi chứng kiến hạ nhân aicũng đều có chút kinh hoảng, bất quá cũng may phần lớn đều đã bình tĩnh lại.
Tô phu nhân đang ngồi ởbên trong gian phòng rơi lệ, không biết tại sao lại có người nửa đêm tập kíchTô phủ bọn họ, trong đầu thầm nghĩ nhà mình đã đắc tội với ai, mà sai người nửađêm tới đánh bọn họ, nếu không phải Nhã nhi phái người bảo vệ bọn họ, chỉ sợbọn họ sẽ không còn mệnh rồi, nghĩ đến đây, tay chân nàng không khỏi lạnh nhưbăng, đợi đến khi Phượng Lan Dạ cùng Thủy Ninh xuất hiện, nàng mới tốt lênnhiều.
"Mẫu thân, nghĩa mẫungươi không sao chớ."
Nét mặt Phượng Lan Dạcùng Thủy Ninh ân cần, hai người lo lắng nhìn Tô phu nhân, Tô phu nhân lập tứcđứng lên, thấy hai nữ nhi trở lại trong lòng nàng dễ chịu hơn nhiều.
"Không có chuyện gì,không có chuyện gì, ta chỉ suy nghĩ không biết là ai muốn đối phó với Tô phủcủa chúng ta, chẳng lẽ phụ thân các ngươi đã đắc tội với người nào?"
Phượng Lan Dạ quét mắtnhìn Thủy Ninh một cái, cuối cùng không nói gì, Thủy Ninh vốn dĩ cái gì cũngkhông biết, mà Phượng Lan Dạ lại không muốn làm cho Tô phu nhân lo lắng, cònnữa tính tình của Thủy Ninh rất vọng động, nếu biết do Sở vương Nam Cung Liệtđộng tay chân, nói không chừng có thể vọt vào Sở vương phủ đối phó hắn, lúc ấylại kinh động đến Sở vương thì sẽ bị phiền toái.
"Nương, giao cho tađiều tra đi, nhất định sẽ tìm ra người ở phía sau sai sử thích khách, ta sẽnghĩ biện pháp đối phó bọn họ."
Dám động đến trên đầu phụmẫu của nàng, tốt, rất tốt, Nam Cung Liệt, xem ra chúng ta nên hảo hảo tínhtoán lại ân oán này, từ chuyện ngươi lừa gạt ta trước đây, bây giờ lại động đếnphụ mẫu của ta.
Khóe môi Phượng Lan Dạ vẽra nụ cười âm hàn, Tô phu nhân gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, rồi nàngnhư nhớ tới chuyện gì sau đó liền ngẩng đầu: "Các ngươi còn chưa dùngthiện sao, nương lập tức cho người đi chuẩn bị."
Phượng Lan Dạ thấy nàngdời đi lực chú ý, lập tức làm bộ ôm bụng.
"Nương, thật đói a,Thủy nhi cũng đói bụng không."
Thủy Ninh vừa nhìn thấyPhượng Lan Dạ nháy mắt, lập tức gật đầu giả trang mở miệng: "Nghĩa mẫu, tacũng vậy đói bụng, lúc sáng cũng không có ăn."
"Tốt, tốt, TiểuHoàn, lập tức chuẩn bị thiện."
Tiểu Hoàn lập tức lĩnhmệnh đi chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn, mẫu tử ba người ngồi ở bên cạnh bànvừa dùng thiện, vừa nói chuyện, nên đã sớm đem chuyện tối ngày hôm qua ném lênchín tầng mây. Cả ngày hôm nay, Phượng Lan Dạ theo Tô phu nhân đợi ở Tô phủ đếngần hoàng hôn, thì Nam Cung Diệp tự mình tới đây đón nàng, hai người cùng Tôphu nhân cáo biệt, rời đi Tô phủ trở về Tề vương phủ.
Bên trong xe ngựa, NamCung Diệp đã sớm đưa tay ôm chặt Phượng Lan Dạ vào lòng, khẽ tựa vào trên cổcủa nàng, ngửi mùi thơm trên người nàng, khuôn mặt cùng đôi mắt dày đặt tiasáng ôn nhu nóng bỏng, một ngày không thấy được nàng, hắn vô cùng nhớ đến nàng,cho nên mới phải tự mình tới đây đón nàng.
"Có nhớ ta haykhông?"
"Không có."
Vẻ mặt Phượng Lan Dạthành thật mở miệng, ngày hôm nay nàng theo mẫu thân nên làm gì có thời giannhớ hắn a, bất quá nàng tình thật lời thật, lập tức rước lấy sự trừng phạt củaNam Cung Diệp, hắn dùng môi cắn một chút môi của nàng "Tiểu yêutinh."
Phượng Lan Dạ không nhịnđược, cười duyên đứng lên tựa vào trước ngực của hắn, ôn nhu hỏi: "Như thếnào? Ngũ hoàng huynh gọi ngươi đi qua là vì chuyện gì?"
"Còn không phải làvì chuyện để cho Lục hoàng huynh làm thái tử, hắn muốn trở lại Bắc Cảnh, nhưngphụ hoàng không đồng ý. Cho nên hắn tìm ta đi qua thương lượng, muốn ta giúphắn cùng nhau khuyên nhủ phụ hoàng để cho Lục hoàng huynh làm thái tử, thậtkhông biết tại sao hắn kiên quyết không chịu nhận lấy vị trí thái tử."
Phượng Lan Dạ nheo mắtlại, thật ra nếu Nam Cung Duệ làm thái tử, thì thật thích hợp, nhưng tại saohắn lại không muốn chứ? Theo lý cũng không có khó khăn gì để mà cự tuyệt, chodù hắn quan tâm dân chúng ở Bắc Cảnh, cũng không ngăn trở chuyện tiếp vị a, nếuhắn làm hoàng đế, có thể phái quan viên tốt đi Bắc cảnh chăm lo dân chúng ởđấy, đây cũng không phải là chuyện không tốt, vì sao hắn không chịu tiếp vị,Phượng Lan Dạ đau đầu suy tư, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện .
"Hắn có thể có nổikhổ tâm hay không?"
"Nổi khổ tâm, hắn cócái gì khổ tâm, có khổ tâm tại sao không nói cho chúng ta biết chứ?"
Thanh âm Nam Cung Diệp cóchút u ám, hắn đã phái người ngầm tra xét Ngũ hoàng huynh, cũng không phát hiệnhắn có động tĩnh gì, tất nhiên cũng không thấy được nổi khổ tâm như trong lờicủa Lan nhi .
"Ta nhớ được lầntrước ở Định Châu, thời điểm hắn trúng thi độc, gia gia phái người đưa tới baviên đan dược, đan dược thật ra đối với cơ thể người không có gì nguy hại nhưngkhi Ngũ hoàng huynh phục dùng một viên trong đó, cả người nóng rực khó chịu,tựa hồ rất không thoải mái, bởi vì lúc ấy thời gian cấp bách, ta không nghĩnhiều, bây giờ nghĩ lại, hắn có thể có bệnh gì không tiện nói ra hay không, bởivì cho tới nay hoàng thượng đối với hắn kỳ vọngrất cao, cho nên hắn không đành lòng để cho hoàng thượng thất vọng, mới có thểkiếm cớ nói không muốn rời đi dân chúng Bắc Cảnh."
Phượng Lan Dạ nói xong,quanh thân Nam Cung Diệp run lên, trên ngũ quan tinh xảo tràn đầy lãnh sương,trong phút chốc lạnh lùng.
"Đi, chúng ta lậptức đi Thụy vương phủ một chuyến, hỏi hắn, có phải thật vậy có bệnh không tiệnnói ra hay không?"
Trong lời nói của NamCung Diệp rõ ràng có một phần lo lắng, rất dễ nhận thấy trong tim của hắn thậtsự rất quan tâm Thụy vương gia, Phượng Lan Dạ lập tức ngăn trở hắn.
"Nếu như Ngũ hoànghuynh thật sự có bệnh không tiện nói ra, ngươi cho rằng hắn sẽ nói cho ngươibiết sao? Có lẽ hắn cũng sợ làm cho ngươi thương tâm."
Nhất định là sợ làm chohuynh đệ thương tâm, bằng không vì sao không chịu nói ra, nếu chưa nói, tấtnhiên không nguyện ý để cho bọn họ lo lắng hoặc là thương tâm , hoặc căn bảnkhông phải là chuyện như nàng suy nghĩ, có lẽ tất cả cũng chỉ là phỏng đoán củanàng a.
"Có lẽ hắn căn bảnkhông có bệnh, là do ta suy nghĩ nhiều, tóm lại chúng ta trước tiên hãy ngầmđiều tra kiểm chứng, xem hắn có phải thật sự có bệnh gì không tiện nói ra haykhông, ngươi có thể phái người lén tra xem ở Thụy vương phủ bình thường mờingười nào xem bệnh, như vậy đi hỏi đại phu một chút sẽ rõ, nếu không được nữathì mới đi hỏi hắn, hiện tại mà vội vàng đi đến, hắn sẽ không nói ."
Nam Cung Diệp nghe PhượngLan Dạ nói, cuối cùng chỉ đành phải thôi, Lan nhi nói không sai, nếu như Ngũhoàng huynh thật sự có bệnh, dù mình đi hỏi hắn, hắn cũng sẽ không nói.
Bên trong xe ngựa lâm vàoyên tĩnh, hai người không nói gì nữa , Nam Cung Diệp ôm chặt Phượng Lan Dạ, vềTề vương phủ.
Đêm đó, Nguyệt Cẩn trađược tin tức, đã tìm được nơi ẩn trú của bè phái Sở vương Nam Cung Liệt ở AnGiáng thành .
Bất quá lần này đám ngườinày rất ít, đa số đều bị Sở vương Nam Cung Liệt cho dời đi.
Trong thư phòng, Nam CungDiệp cùng Phượng Lan Dạ nghe Nguyệt Cẩn bẩm báo tin tức ai cũng không nói gì,cuối cùng khóe môi Nam Cung Diệp nhất câu, quanh thân hàn khí.
"Lập tức đem nhânthủ triệu tập đến, tối nay bổn vương muốn cho Nam Cung Liệt biết chuyện gì nênlàm, chuyện gì không nên làm."
Thân thể cao lớn của hắnxoay mình đứng lên, sát cơ tràn ngập ra ngoài, thật giống như a tu la hiệnthân.
Thân hình của Phượng LanDạ vẫn không chuyển động, nàng chỉ híp mắt nhìn đèn hoa nhấp nháy, nếu bọn họđộng thủ, Sở vương Nam Cung Liệt tất nhiên sẽ biết do bọn họ động tay chân, bởivì lần trước chính là bọn họ đã nhắc nhở Nguyệt phi chuyện trong tay của hắn cónuôi quân riêng, lần này nếu giết đi một người của hắn, hắn sẽ biết đây là doTề vương phủ động tay chân.
Dù bọn họ không động thủ,chỉ sợ Nam Cung Liệt cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tề vương phủ, đã như vậy,cần gì cùng hắn khách khí, nghĩ đến đây ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, nàngđứng lên lạnh nhạt mở miệng: "Đi, ta cũng cùng ngươi đi."
Nàng nói vừa dứt lời,Nguyệt Cẩn thiếu chút nữa té ngã, mặc dù biết Tiểu Vương phi rất có bản lãnh,nhưng đây là chuyện gia môn, nữ nhân nên ở nhà.
Nhưng mà hắn cũng khôngdám nói nhiều, chỉ nhìn về phía Nam Cung Diệp.
Thấy vương gia vung taylên để cho hắn lui xuống, Nguyệt Cẩn liền lĩnh mệnh lui ra ngoài bố trí triệutập nhân thủ.
Bên trong thư phòng, bàntay to của Nam Cung Diệp nhấc lên liền vuốt ve thân thể Phượng Lan Dạ, đôi môidùng sức hôn lên môi nàng, cọ sát lẫn nhau, đến lúc thoả lòng mới buông nàngra, cuồng phóng mở miệng: "Ở lại trong phủ chờ ta."
"Không được, ta muốncùng ngươi đi."
Phượng Lan Dạ kiên trì,dứt khoát vươn tay ôm ấp lấy cổ Nam Cung Diệp, không để cho hắn rời đi, trừ phihắn đáp ứng mang nàng cùng đi, nếu không không được.
Nhưng mà ánh mắt của NamCung Diệp thâm thúy u ám, còn khóe môi thì nở nụ cười đầy ánh sáng rực rỡ lưuchuyển, hắn cúi người dán ở lỗ tai của nàng, ôn nhu mở miệng: "Đây làchiến tranh giữa các nam nhân, Lan nhi ngoan ngoãn một chút ở trong nhà chờta."
Nói xong thân hình hắnvừa lui, gió lốc nổi lên liền mất đi bóng dáng, đợi đến lúc Phượng Lan Dạ xôngqua, cửa đã bị khoá từ bên ngoài, Phượng Lan Dạ kêu Thiên Bột Thần đang ở chỗtối ra lệnh: "Thiên Bột Thần, lập tức đem cửa mở ra."
Thiên Bột Thần nào dám mởcửa, thiếu chủ nói tất cả không được để cho Tiểu Vương phi đi, nếu hắn dám mởcửa ra, không phải là muốn chết sao? Hắn lần lựa không dám hiện thân, PhượngLan Dạ tức giận trong lòng, lòng bàn tay ngưng tụ, một cổ lực tụ ở trên đầungón tay, bốp một tiếng đẩy cửa ra, đợi đến khi nàng đi ra ngoài, thì bóng dángcủa Nam Cung Diệp đã biến mất tăm, dưới ánh trăng trong lành sáng tỏ, hoa cỏphất phơ, gió đêm thổi vù vù, phong cảnh rung động lòng người.
Phượng Lan Dạ nhìn trời,nhẹ nhàng thấp giọng lẩm bẩm: "Nam Cung Diệp, nếu ngươi làm cho mình mấtmột sợi lông, xem ta như thế nào thu thập ngươi."
Nói xong liền xoay ngườiđi đến một hướng khác, nếu đã không có biện pháp cùng Nam Cung Diệp hành động,hay là đi gặp Thủy Ninh một chút, thuận tiện xem chấm đỏ trên mặt Thủy Ninh cóbiện pháp nào trị tận gốc hay không, ở chỗ tối, Thiên Bột Thần theo sát phíasau nàng, Phượng Lan Dạ nhớ tới vừa rồi nàng ra lệnh cho hắn mở cửa, hắn lạichậm chạp không chịu mở cửa, thì tức giận hừ lạnh Thiên Bột Thần một cái.
"Cách xa ta mộtchút, đừng để ta nhìn thấy ngươi."
Thiên Bột Thần lập tức ẩnra xa một chút, hắn cũng không muốn bị nàng bắt được, công lực của tiểu ma nữnày cũng không phải là nhỏ.
Một chưởng mà đã đánh baykhóa cửa, có thể thấy được võ công của nàng đã tăng lên rất nhiều.
Ở bên trong gian phòngcủa Thủy Ninh, có giọng nói vang lên, chính là Ngân nhi đang trêu chọc nàng.
"Mỹ nữ, mỹ nữ, cườivới Gia một chút."
Thủy Ninh chưa bao giờthấy qua một con vẹt đáng yêu như vậy, nên đã sớm cười đến nghiên ngã cả ngườirồi, Diệp Linh cùng Diệp Khanh mặc dù cũng thường xuyên nghe được Ngân nhi nóichuyện như vậy, nhưng mỗi lần nó vừa nói ra là không nhịn được muốn cười mấytiếng.
"Thật quá tinhnghịch, Ngân ca, ngươi thật thú vị."
Thủy Ninh chỉ vào Ngân cacười đến không thể ngưng được, Ngân ca trước sau như một nhìn thấy người kháccười càng vui vẻ, nó nói càng lợi hại, vừa nhìn thấy Thủy Ninh cười đến rútngười, nó càng nói lợi hại hơn.
"Có nghĩ đến Gia haykhông, mỹ nữ, có nghĩ đến Gia hay không?"
Ngoài cửa một thanh âmvang lên, Phượng Lan Dạ dẫn Đinh Đương cùng Vạn Tinh đi vào, Ngân ca ngóng đầuvừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ đi vào, liền nhảy lên thật vui mừng: "TiểuVương phi tới, Tiểu Vương phi tới."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.