Chương trước
Chương sau
Phượng Lan Dạ mặc dù lolắng chuyện của Vụ Tiễn, nhưng nàng ấy đã rời đi An Giáng thành, chỉ đành thảlỏng tâm trạng mà thôi, hơn nữa nàng biết Vụ Tiễn sẽ không có việc gì, nhưngnghĩ đến nàng ấy một thân một mình rời đi, lòng của nàng liền quặn đau, nếu nhưVăn Lang không chết, hắn cũng có thể cùng nàng ấy đi khắp thiên hạ chứ không đểnhư bây giờ.
Ngày thứ hai sau đámcưới, hai người phải tiến cung thỉnh an hoàng thượng cùng hậu phi, cho nên NamCung Diệp phân phó quản gia chuẩn bị ngựa xe, hai người cùng nhau lên đường.
Trên xe ngựa, Nam CungDiệp thấy Phượng Lan Dạ vẫn không mấy vui vẻ, vẻ mặt đau buồn, liền vươn tayvuốt lên giữa lông mày nhẹ buồn của nàng, ôn nhu mởmiệng: "Lan nhi yên tâm đi, ta đã phái người đi tìm tin tức của nàng ấy,có tin tức gì sẽ lập tức báo cho ngươi."
"Ừ."
Chỉ có thể làm như vậythôi, chỉ cần nàng ấy không có chuyện gì là tốt rồi, Phượng Lan Dạ buông lỏngtâm tình xuống, hôm nay là nàng ngàythứ hai đám cưới, nàng biết nếu nàng không vui, Diệp cũng sẽ không vui vẻ , chonên sắc mặt hòa hoãn một chút, vẽ ra nụ cười nhìn Nam Cung Diệp: " Pháingười đem giải dược phấn ngứatới Thụy Vương Phủ đi."
Vừa nghe lời của nàng,Nam Cung Diệp mới nhớ tới hôm qua Ngũ hoàng huynh cũng trúng ngứa phấn, hắn đãquên chuyện ở đêm động phòng hoa chúc, hơn nữa Ngũ hoàng huynh cũng cố chịuđựng mà không có cho người đến Tề vương phù tìm mình, thật đã làm khó cho huynhấy.
"Làm khó cho hắnrồi."
Phấn ngứa kia dính vàongười nhất định vô cùng khó chịu, không ngờ hắn cố gắng nhịn xuống được.
Nam Cung Diệp ôm PhượngLan Dạ ngồi ở trong ngực, hai người nhỏ giọng thủ thỉ tâm tình, bên ngoài xengựa tiến thẳng tới hoàng cung.
Hoàng thượng ở thượng thưphòng gặp hai bọn họ, Nam Cung Diệp kéo tay Phượng Lan Dạ tiến lên thỉnh an.
"Nhi thần tham kiếnphụ hoàng."
Phượng Lan Dạ cũng phụhọa Nam Cung Diệp nói một câu, đối với Hạo Vân Đế nàng không có bao nhiêu tìnhcảm tốt, thấy hắn là nàng sẽ nghĩ đến đám người Thanh Đại cùng Lam Đại đã chếtđi, cho nên lòng liền có chút không tự nhiên.
Tuy nhiên Hạo Vân Đế bâygiờ cùng trước kia đã khác đi nhiều, hắn nhìn qua ôn nhuận hiền hoà nhiều hơn,rất giống một người phụ thân bình thường, cũng không còn cái bộ dáng uy nghicao cao tại thượng của hoàng đế, hắn vung tay lên cho phép bọn họ hai ngườingồi xuống.
"Hãy bình thân, banthưởng ngồi."
Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ hai người đi tới một bên ngồi xuống, con ngươi của Hạo Vân Đế sâu u, thấyDiệp Nhi đối với vị tân vương phi này chechở, bản thân cũng thật hâm mộ tình cảm chân thành này. Hắn không muốn giangsơn, không muốn quyền thế, chỉ muốn cùng người mình yêu đi qua một đời người,nghe nói hắn còn ở trước mặt văn võ bá quan cùng người trong thiên hạ tuyên bốtừ nay về sau chỉ có một phi, không bao giờ cưới thêm người thứ hai làm vợ,phần dũng khí này có bao nhiêu người có thể làm được đây?
Hạo Vân Đế ngẩn ngườinhìn Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ rồi suy nghĩ sâu xa.
Thượng thư phòng an tĩnhkhông tiếng động, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ nhìn nhau, đồng thời nhìn vềHạo Vân Đế, một thời gian không thấy được vị hoàng đế này, hắn tựa hồ đã giàhơn rất nhiều, mái tóc đen khi xưa đã điểm không ít sợibạc, ánh mắt lại càng già nua hỗn độn, hắn giờ phút này nhìn qua chỉ như là mộtlão nhân đáng thương.
Nhìn thấy vậy tim NamCung Diệp liền nhộn nhạo. Thực sự, đối với phụ hoàng, bảo hắn không hận, khôngoán, không trách là không có khả năng, nhưng khi nhìn thấy phụ hoàng luôn luônuy nghi cao cao tại thượng, lúc này lại thành một ông lão đáng thương, tim củahắn cũng không dễ chịu gì, thấy bộ dạng như vậy của phụ hoàng, lòng hắn cũngchua xót, không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng cũng không nhịn được màkêu một tiếng.
"Phụ hoàng."
Hạo Vân Đế phục hồi lạitinh thần, một tia sắc bén cùng trầm ổn bao lấy ngũ quan, hắn liền lấy lại khíthế không giận mà uy.
"Hai người các ngươisau này hãy tương thân tương ái, sống cho tốt."
"Dạ, phụhoàng."
Giờ phút này Nam CungDiệp không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể ứng đối, Phượng Lan Dạ thìkhông nói gì, trong lòng đủ mọi loại cảm xúc. Trong lòng nàng biết, mặc dù NamCung Diệp hận Hạo Vân Đế, nhưng huyết mạch tình thân, khiến cho hắn không làmquyết tuyệt được, hiện tại mình đã trở lại, chỉ e là hắn không thể xuống taynào với Hạo Vân Đế được nữa.
Thôi được rồi, một ngườitự có vận mệnh của mình, Hạo Vân Đế sẽ tự có nhân quả tuần hoàn hắn nên nhận.
Hạo Vân Đế nhìn lướt quatiểu nha đầu bên cạnh Diệp Nhi, chẳng những rất xinh đẹp, hơn nữa hai đầu lôngmày bình tĩnh ưu nhã hào phóng, nhìn ra không phải là một khuê tú tầm thường,khó trách Diệp Nhi thích nàng.
"Diệp Nhi, trẫm cùngcó việc cùng ngươi thương lượng, để cho Thanh Nhã đi thỉnh an Hoa phi nươngnương đi."
Phượng Lan Dạ lập tứcđứng dậy, khom người lĩnh mệnh: "Nhi thần tuân lệnh."
Một tiếng kêu này là nàngđã thừa nhận Hạo Vân Đế, nàng không muốn làm cho Nam Cung Diệp phải vướn cừuhận gì nữa.
Nam Cung Diệp bĩu môi mộtcái, hai người ngầm hiểu lẫn nhau, hắn biết nàng làm như vậylà vì hắn, nên vươn tay nắm lấy tay nàng. Hai người nhìn nhau tình ý dạt dào,lây sang cả Hạo Vân Đế, hắn nhướng mày, cảm thấy tâm tình thật tốt, nên hướngra phía ngoài phân phó: "Nguyên Phạm, dẫn Tề vương phi đi thỉnh an Hoa phinương nương."
"Dạ, hoàng thượng."
Nguyên Phạm chạy vào, mờiPhượng Lan Dạ đi cung của Hoa phi.
Thật ra thì cho dù khôngcó Nguyên Phạm dẫn đường, nàng cũng biết Hoa Thanh điện ở chỗ nào. Phượng LanDạ đứng dậy, theo Nguyên Phạm tới Hoa Thanh điện.
Trong thượng thư phòng,Hạo Vân Đế nhìn Nam Cung Diệp, vẻ mặt không tự chủ mà trở nên nghiêm túc, quanhthân thì càng trang nghiêm, khiến cho không khí trong thượng thư phòng ngưngtrọng, Nam Cung Diệp không khỏi nhướng lông mày.
"Phụ hoàng, đã xảyra chuyện gì?"
"Là chuyện Ngũ hoànghuynh của ngươi?"
Thanh âm trong lời nóicủa Hạo Vân Đế mang theo trầm trọng, còn có một chút mưa gió phiêu diêu cùngbất đắc dĩ, Nam Cung Diệp vừa nghe nói có liên quan tới Ngũ hoàng huynh, liềnrất chú ý.
"Ngũ hoàng huynh đãxảy ra chuyện gì?"
"Diệp Nhi, phụ hoàngchỉ có thể nói với ngươi, ngươi cũng biết, phụ hoàng vẫn muốn để cho Ngũ hoànghuynh thừa kế ngôi vị hoàng đế, Ngũ hoàng huynh của ngươi rất công bằng, chínhtrực, nếu như hắn kế vị, những người còn lại sẽ không có việc gì."
Nam Cung Diệp biết phụhoàng nói không sai, nói một cách khách quan trong số mấy hoàng huynh, thì Ngũhoàng huynh là một người công bằng chính trực nhất, đối với người trong hoàngthất cũng rất có tâm, khác với những người khác chỉ biết lục đục gây chuyện vớinhau.
"Phụ hoàng, đã xảy rachuyện gì?"
Trong lòng Nam Cung Diệpchợt hiểu , đêm hôm đó Ngũ hoàng huynh không phải nói là muốn để cho Lục hoànghuynh kế vị sao? Còn nói sẽ nói lại với phụ hoàng, chẳng lẽ hắn đã nói rachuyện này với phụ hoàng, từ trước cho tới nay phụ hoàng vẫn luôn muốn hắn đăngvị, cho nên giờ phút này nghe như vậy thực sự bị đả kích.
"Duệ Nhi nói khôngmuốn kế vị, hắn muốn quay về Bắc cảnh, không muỗn làm thái tử."
Hạo Vân Đế mất khí lựcrất lớn mới đem những lời này nói xong, cả người hắn tựa hồ như tan rã rồi, DuệNhi vậy mà lại cự tuyệt ngôi vị hoàng đế, tại sao người con này của hắn lạikhông giống với mọi người. Người khác thì dù là cướp đoạt cũng muốn kế vị, màhài tử của hắn, lại đẩy ngôi vị ra bên ngoài, người nên làm thì không muốn làm,người không nên làm thì tranh đoạt đến chảy máu.
Đối với chuyện Duệ Nhitiếp nhận ngôi vị hoàng đế, mình đã suy sâu nghĩ kỹ mới quyết định, không phảibởi vì hắn là hài tử của Tương Tình mà đểcho hắn kế vị, mà vì hắn vừa có mưu lược của một hoàng đế, vừa có thêm một phầnnhân từ. Thân là hoàng đế mình chẳng những muốn bảo vệ nhi tử, cũng muốn bảo vệgiang sơn, Duệ Nhi là một hoàng tử duy nhất để cho người khác tin phục, trừ Tấnvương cùng Sở Vương ra, những người khác rất tin phục hắn, cho nên nếu hắn đăngvị, hoàng thất sẽ an định nhiều lắm.
Thế nhưng lúc này hắn lạikhước từ, quả thật Hạo Vân Đế nghĩ không ra lý do vì sao Duệ Nhi lại cự tuyệt.
Hạo Vân Đế vừa nói xong,Nam Cung Diệp liền nhướng lông mày, chậm rãi mởmiệng: "Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy Ngũ hoàng huynh đang che giấu chuyệngì đó?"
Hạo Vân Đế gật đầu, hắnbiết Duệ Nhi có vẻ như đang che giấu chuyện gì, cho nên hắn mới cùng Diệp Nhinói chuyện.
"Ngươi có thể giúpphụ hoàng một chuyện được không?"
Hạo Vân Đế nhìn Nam CungDiệp, trong mắt có chút chờ mong, nói ra thì thật là chuyện cười, hắn trước giờluôn tìm cách hãm hại Diệp Nhi, nhưng cuối cùng trong số những người ở trướcmặt, người hắn có thể tin tưởng lại chỉ có Diệp Nhi, thật rất kỳ quái, Hạo VânĐế cười lên, tiếng cười này cất dấu một tia đau thương cùng thê lương.
"Người nói đi?"
Nam Cung Diệp không cựtuyệt, thật ra hắn cũng muốn làm rõ Ngũ hoàng huynh đến tột cùng đã che dấuchuyện gì, khiến cho hắn không chịu tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, nhất định là cónguyên nhân , sẽ không vô duyên vô cớ mà đi cự tuyệt ngôi vị hoàng đế này.
"Giúp phụ hoàng tramột chút, Ngũ hoàng huynh của ngươi che giấu chuyện gì, bất kể tìm ra chuyện gìcũng không được gạt trẫm."
Trong lòng Hạo Vân Đế cảmthấy trầm trọng, hắn cảm giác thấy đây không phải là chuyện tốt, nếu như nóihắn từng tạo ra cái nghiệt gì, vậy hãy để một mình hắn nhận quả báo, ngàn vạnlần không nên liên lụy con hắn.
"Được, nhi thần sẽtra."
Hai ngày trước hắn đã cóý định này rồi, chỉ là bởi vì sắp tới đám cưới, cho nên không rảnh đi tìmhiểu, bây giờ nếu phụ hoàng cũng nhắc tới rồi, hắn nhất định phải tra mộtchút, đến tột cùng Ngũ hoàng huynh che dấu điều gì, khiến cho huynh ấy khôngchịu tiếp nhận ngôi vị hoàng đế.
Hạo Vân Đế nhìn về NamCung Diệp, trong lòng dấy lên cảm động, bề ngoài Diệp Nhi mặc dù rất lãnh khốcthật ra thì tâm địa cũng không xấu, nghĩ đến mình từng làm những chuyện như vậyvới hắn, thì sự hối hận sâu sắc liền dâng lên trong lòng, hắn đau đớn mở miệng:"Diệp Nhi, ngươi có thể tha thứ cho phụ hoàng không? Chuyện phụ hoàng đãlàm với mẫu phi, phụ hoàng sẽ tới cửu tuyền tạ tội với mẫu phi của ngươi.”
Nam Cung Diệp không nghĩtới phụ hoàng lại đột nhiên chuyển đề tài, nên có chút ngu ngơ, nhìn dung nhangià nua trước mặt, cùng ánh mắt ươn ướt, tâm dường như thoáng xúc động khiếncho hắn không biết nên nói cái gì cho phải, nghe được hoàng thượng nhắc tớichuyện của mẫu phi, tim của hắn liền rất đau, một cô gái băng thanh ngọc khiếtnhư vậy, mẫu phi của hắn vốn không nên thuộc về hoàng cung, nàng nên được mộtnam tử che chở ở lòng bàn tay, chỉ mong kiếp sau nàng sẽ gặp được một ngườithật lòng đối đãi với mình, về phần phụ hoàng, Nam Cung Diệp nhất thời khôngbiết mở miệng như thế nào, nếu hắn nói rằng tha thứ cho Hạo Vân Đế, hắn thậtđúng là không làm được, nên liền đứng thẳng nhìn Hạo Vân Đế.
"Phụ hoàng, nhi thầnxin phép đi Hoa Thanh cung tìm Lan nhi."
Hạo Vân Đế trong lòng hếtsức khổ sở, liền phất phất tay hữu khí vô lực mởmiệng: "Đi đi, đi đi."
Nam Cung Diệp đứng dậy đitới trước cửa thượng thư phòng, hắn quay đầu nhìn phụ hoàng đang dựa vào bàn,tóc của hắn càng ngày càng nhiều sợi bạc, cả người lại càng ngày càng già đi,trong thoáng chốc liền thốt ra: "Phụ hoàng, chuyện đã qua đừng suy nghĩnữa."
Nói xong hắn bước nhanhtiêu sái đi ra ngoài, Hạo Vân Đế nghe Nam Cung Diệp nói..., đầu tiên là ngu ngơsau đó con ngươi hiện lên giọt nước mắt vui sướng.
Vậy là Diệp nhi tha thứcho hắn sao? Cái người kia như vậy chắc chắn không thể nào hoàn toàn tha thứcho hắn, nhưng nói với ý tứ như vậy, hắn hiểu, Diệp nhi bảo hắn không nên nghĩtới chuyện đã qua, đúng vậy a, không nên nghĩ mãi về chuyện đã qua. Trên gươngmặt già nua của Hạo Vân Đế, trong nháy mắt nổi lên ánh sáng rực rỡ hiếm thấy,khóe môi liền vẽ ra nụ cười, bên trong thượng thư phòng như len lỏichút hơi thở ấm áp.
Hoa Thanh điện, vang lêntiếng cười nói.
Phượng Lan Dạ đang phụngbồi Hoa phi nương nương nói chuyện, bên cạnh nàng chính là Văn Tường công chúa.
Hoa phi nhìn nữ nhi cùngvị Thất hoàng phi này lại phá lệ chung sống được khá tốt,nên trên gương mặt cao quý, càng nở nụ cười tươi.
Không nghĩ tới nữ nhiluôn luôn tâm cao khí ngạo, thế nhưng lại cùng Tô nhị tiểu thư hợp ý, xem rangười với người duyên phận đã sớm ấn định rồi, có người chung sống cả đời nhưngnhìn thấy nhau là chán ghét, có người chỉ một cái nhìn là có thể trở thành bạntốt.
Văn tường lôi kéo PhượngLan Dạ, hỏi thăm chuyện tối ngày hôm qua.
"Nghe nói mấy ngườicủa Tứ hoàng huynh đi náo động phòng, như thế nào, như thế nào rồi? Ngươi cótrừng phạt bọn họ hay không?"
Ánh mắt nàng nhìn có chúthả hê. Phượng Lan Dạ hé mắt nhìn nàng, nhưng không có trả lời, cuối cùng vẫn làHoa phi nương nương không nhịn được trách cứ nữ nhi: "Văn Tường, ngươi nóicái gì vậy?"
Văn Tường chu miệng nhìnHoa phi: "Thất hoàng tẩu nên hảo hảo trừng phạt bọn họ, tuy nói có tập tụcnáo động phòng, nhưng mà trong hoàng thất có mấy người náo chứ, rõ ràng làmuốn làm khó Thất hoàng tẩu, cho nên cần phải trừng trị bọn họ."
"Ngươi a, sớm muộngì cũng ăn thiệt thòi từ miệng mà ra."
Hoa phi đứng lên, nhìnhai tiểu nha đầu đang vui vẻ trò chuyện, nàng cũng không cần khách khí chào hỏiPhượng Lan Dạ.
"Văn Tường, cứ tròchuyện cùng Thất hoàng tẩu của ngươi nhưng cũng đừng quên đến các cung khác mộtchút, đừng gây rắc rối, tránh cho người khác nói Nhã nhi không hiểuchuyện."
Hoa phi là vì Phượng LanDạ mà suy nghĩ, không muốn làm cho nàng chịu miệng lưỡi thế gian. Trong cungchuyện thị phi vốn rất nhiều, hoàng thất xưa nay vốn đã vậy.
Văn Tường lập tức gậtđầu, nàng cao hứng lôi kéo Phượng Lan Dạ:"Đi, chúng ta trước tiên đi cung điện của Nguyệt phi nương nương, sau đólại đi cung điện Mộc Miên nương nương thỉnh an là được."
Trong cung hiện tại cácvị hậu phi cũng không nhiều, cho nên không có quá nhiều phiền toái, Phượng LanDạ gật đầu, liền theo Văn tường đứng lên, cùng Hoa phi cáo biệt, để đi rangoài.
Trên đại điện, Hoa phinhìn hai người đi ra, không khỏi thở dài, nhìn cô nương nhà người ta, toàn thânkhí phái, mặc dù không phải là công chúa, nhưng lại uy nghi hào phóng sánh bằngcông chúa, hơn nữa còn cực kỳ ưu nhã, nhìn lại dáng vẻ của nữ nhi, nếu khôngphải là tâm cao khí ngạo, thì chính là ồn ào náo động, thật không biết tươnglai sẽ gả cho người như thế nào.
Hoa phi biết Văn Tườngthích Tây Môn Vân tướng quân, nàng đã từng cầu hoàng thượng đem nàng ấy ban choTây Môn Vân, tuy nhiên Tây Môn Vân từng được hoàng thượng ban một đạo khẩudụ, hôn nhân của hắn được do hắn tự làm chủ, có nghĩa là trừ phi hắn muốn thànhthân với Văn Tường, nếu không hoàng thất không thể ép hắn cưới.
Nghĩ tới đây, Hoa philiền có chút buồn, người ta có con gái lớn bằng Văn Tường đều đã lập gia đình,nhưng Văn Tường? Người làm mẹ như nàng sao có thể không lo, đáng tiếc nữ nhimột chút tự giác cũng không có.
Văn Tường nào đâu biếtrằng Hoa phi thập phần lo lắng, chỉ để ý dẫn Phượng Lan Dạ đi các cung thỉnhan, đầu tiên là thỉnh an Nguyệt phi nương nương.
Khi hai người đi tới MaiLinh điện, Bát hoàng tử Nam Cung Sâm vừa đi ra, mấy người họ liền chạm mặt.
Bát hoàng tử Nam Cung Sâmđối với Phượng Lan Dạ dường nhưcó chút bất mãn, Phượng Lan Dạ biết, cho nên nàng vốn định tránh ra, không ngờBát hoàng tử lại đi thẳng tới trước mặt hành lễ.
"Tham kiến Thấthoàng tẩu."
"Ừ, Bát hoàng đệ hữulễ."
Phượng Lan Dạ không biểucảm gì mở miệng, chỉ thấy trên mặt Nam Cung Sâm ửng hồng, tay muốn nâng lên lạihạ xuống, không khỏi nghẹn cười nhìn hắn. Nam Cung Sâm dựng lông mày nhìn vềPhượng Lan Dạ, một lúc lâu cũng không nói một câu nào, nhưng cứ đứng ỳ ra đấychặn đường đi của các nàng, cử chỉ này có chút không hợp lễ, Văn Tường liền kêumột tiếng: "Bát hoàng huynh, chúng ta muốn đi Nguyệt Điệu điện thỉnhan."
Nhưng không ngờ Bát hoàngtử Nam Cung Sâm lại toát ra một câu nói: "Ngươi cho rằng hắn thật sẽ cưngchiều ngươi cả đời sao? Ta nhớ trước đây hắn cũng rất cưng chiều Lan Dạ, nhưngthế thì sao? Hắn cuối cùng cũng cưới ngươi rồi đấy thôi."
Phượng Lan Dạ kinh ngạc,nàng không ngờ Bát hoàng tử Nam Cung Sâm đối với mình lại có tình nghĩa nhưthế, thái độ của hắn như vậy là thấy bất công thay mình, trong lúc nhất thờinàng không biết nói cái gì cho phải, đáy lòng cũng có chút biến đổi, Bát hoàngtử này là một người nặng tình, nếu như tương lai gặp được một người yêu sâuđậm, nhất định sẽ tình chàng ý thiếp sâu sắc.
Tuy nhiên, bây giờ hắnđối với mình như thế có vẻ như rất không thích, Phượng Lan Dạ không muốn cùnghắn dây dưa, sắc mặt trầm lãnh xuống
"Bát hoàng đệ nói gìvậy?"
Nói xong liền lướt quahắn, đi tiếp. Phía sau Văn Tường cũng có chút tức giận, trợn mắt nhìn Bát hoànghuynh một cái, hắn bị gì không biết nữa, người ta đang tân hôn, ngươi nói nhữngchuyện này làm gì?
Đinh Đương cùng Vạn Tinhđều trợn mắt nhìn Bát hoàng tử một cái, rồi theo sát chủ tử bước tiếp.
Văn Tường sợ Phượng LanDạ tức giận, khuyên bảo: "Thất hoàng tẩu, ngươi đừng để ý đến hắn, hắn lạitrúng gió rồi, bởi vì mẫu phi của hắn bị phụ hoàng đánh vào lãnh cung, cho nêntinh thần của hắn không tốt lắm."
Văn Tường vốn là nói rấtnhỏ, không ngờ Nam Cung Sâm lại thínhtai, tức giận kêu lên.
"Văn Tường, ngươinói linh tinh cái gì đấy? Ngươi đứng lại đó cho ta."
Văn Tường không thèm để ýtới hắn, đoàn người nhanh chóng đi thẳng tới Nguyệt Điệu điện.
Nhưng không ngờ ở NguyệtĐiệu điện lại gặp Sở Vương phi Tô Nghênh Hạ. Tô Nghênh Hạ đợi Phượng Lan Dạ,Văn Tường hành lễ với Nguyệt phi xong liền lôi Phượng Lan Dạ ngồi xuống bêncạnh, trên mặt cười nhẹ nhàng, gương mặt vốn đã xinh đẹp, bởi vì nụ cười nhuhòa lại càng chói mắt, kết hợp với cẩm y hoa phục thượng hạng, quả nhiên là mộtmỹ nhân, Văn Tường cùng Phượng Lan Dạ đứng chung một chỗ, tựa như hai đóa khoesắc.
Nguyệt phi ngồi ở ghếtrên, mím môi cười.
"Quả nhiên là ta đãgià rồi, nhìn mấy cô nương này xem, thật khiến cho người ta muốn ngắm mãi khôngthôi?"
Nàng vừa nói xong tronglòng cũng thật sự có chút ít buồn phiền, thời gian qua mau, bất tri bất giácnàng đã già đi lúc nào không hay, thật là hồng nhan giai lão a, trong cung thứkhông thiếu nhất chính là mỹ nhân, cho nên nữ nhân xinh đẹp ở trong cung chỉ cóthể là một vật trang trí, nếu muốn ở trong cung sinh tồn, nhất định phải có mộtchút khả năng, đáng tiếc nàng hiểu được điều này thì đã chậm.
Tô Nghênh Hạ nghe Nguyệtphi nói, nên nhẹ nhàng tiếp lời: "Mẫu phi đâu có già, so với bọn trẻ khônghiểu chuyện như chúng ta, lại càng có phong phạm thành thục hơn nhiều lắm, Thấtđệ muội ngươi nói xem có phải không?"
Phượng Lan Dạ gật đầu phụhọa.
"Đúng vậy a, Nguyệtphi nương nương nhìn qua rất đẹp, không phải người bình thường có thể so sánhvới người được."
Lời khen ai mà khôngthích nghe, nhất là có nữ nhân quyền thế, khuôn mặt Nguyệt phi cười tươi giốngnhư đóa hoa nhỏ.
Một bên Văn Tường lạnhmắt liếc Tô Nghênh Hạ, đã cảm thấy ghét ở trong lòng, nữ nhân này có thói quenvuốt mông ngựa, trước giờ nàng đã luôn chán ghét nàng ta rồi, lần này trở lạitật cũ vẫn không đổi, mà càng ngày càng nặng hơn, sau đó nàng nhìn lại Nguyệtphi nương nương, vẫn còn tin là mình chưa già sao, nhưng rồi nàng cũng khôngnói gì.Tô Nghênh Hạ nhìn qua Nguyệt phi, rồi quay đầu nhìn về Phượng Lan Dạ,cười mở miệng.
"Hai ngày sau, tađang muốn mời mọi người đến phủ gặp mặt, đến lúc đó Thất đệ muội nhất định phảicho hoàng tẩu mặt mũi nha."
"Nếu hoàng tẩu mời,sao có thể không đi."
Phượng Lan Dạ gật đầu,coi như là đáp ứng, Nguyệt phi hài lòng gật đầu: "Các ngươi không bận gìthì nên gặp gỡ nhiều một chút, đừng xa lạ quá."
Trên mặt Phượng Lan Dạ nởnụ cười ngây thơ thuần mỹ, thật giống như không hiểu thế sự, thật ra thì tronglòng nàng biết rõ, hai nữ nhân này không phải là muốn tạo quan hệ sao? Các nàngđâu biết thân phận thật sự của mình, giờ phút này lại muốn mượn hơi Tề vươngphủ.
Tuy nhiên nàng là sẽkhông dại gì nói toạc ra, cứ giả ngu như vậy cũng không tồi. "Dạ vâng,Nguyệt phi nương nương nói rất đúng, chúng ta là hẳn là nên qua lại nhiều,không nên để xa lạ thế."
Tô Nghênh Hạ nghe PhượngLan Dạ nói, trong mắt như hiện lên ánh sáng rực rỡ, liếc mắt nhìn về phíaNguyệt phi nương nương, hai người đều thật cao hứng, mà không biết sự thay đổinho nhỏ này đều không lọt khỏi mắt Phượng Lan Dạ, chẳng những nàng nhìn thấy,ngay cả Văn tường cũng thấy được, nên đáy lòng tràn đầy khinh thường, lập tứcđứng lên.
"Thất hoàng tẩu,cũng đến lúc đi Tư Tương điện rồi, còn cần thỉnh an Mộc Miên nương nương nữađấy."
"Ừ."
Phượng Lan Dạ nhìn haingười này một hát một đệm thật mất hết cả khẩu vị liền phối hợp với Văn Tường,đứng lên cáo lui. Nguyệt phi cười gật đầu, cũng phân phó Tô Nghênh Hạ.
"Ngươi từ lúc trởlại cũng chưa có đi Tư Tương điện đâu, vừa khéo ngươi cùng Thất đệ muội cùng điTư Tương điện thỉnh an Mộc Miên nương nương đi."
"Dạ, mẫu phi."
Tô Nghênh Hạ cười mởmiệng đứng dậy, cùng Phượng Lan Dạ, Văn tường, đi Tư Tương điện thỉnh an.
Mộc Miên ở trong cung vẫnrất được long sủng, mặc dù không biết thực hư bên trong như thế nào, nhưngngoài mặt là như vậy, hoàng đế rất cưng chiều nàng.
Một đoàn người vừa đi vừanói chuyện, khi tới Tư Tương điện, rất nhanh đã có thái giám bẩm báo cho MộcMiên nương nương, mấy người theo sau thái giám đi vào.
Trên đại điện, Mộc Miênmột thân rực rỡ, lười biếng nằm ở trên giường êm, quần áo thiêu thùa sắc sỡ,thật giống như một con chim phượng, ung ủng quý phái và quyến rũ động lòngngười.
Ba người cung kính hànhlễ: "Tham kiến Mộc Miên nương nương."
"Đứng lên đi."
Mộc Miên vung tay lên,tuy nói trong lòng chán ghét Tô Thanh Nhã, nhưng cũng không thể để những nữnhân này nhìn ra, như vậy chẳng phải bản thân mình không cư xử đúng mực sao?Nàng chán ghét vì vốn có con cờ Lục Giai rất tốt, các nàng sẽ rất nhanh lấy lạiđược Vân Phượng, nhưng không ngờ, cuối cùng Lục giai không hiểu rõ nguyên do màchết đi, rồi cả Hoa Ngạc cũng đã chết, liên tiếp liền chết hai người làm chonàng đối với tương lai cảm thấy rất xavời , Vân Phượng quốc thật có thể lấy lại sao?
Vẻ mặt Mộc Miên như đangsuy nghĩ, tầm mắt tự nhiên rơi xuống trên người Tề vương phi.
Tiểu nha đầu này lớn lênrất đẹp, hơn nữa thần thái bướng bỉnh, mơ hồ lộ ra một cỗ ngạo khí từ trongxương, giống như một con ngựa hoang kiêu ngạo không khuất phục, giờ phút nàythần thái cùng dáng vẻ lại có chút giống Cửu nhi, Mộc Miên kinh hãi, chẳng lẽTề vương cưới nàng vì còn yêu Cửu nhi sao?
Nghĩ tới đây Mộc Miêntrong lòng khó chịu, tuy Cửu nhi đã chết, nhưng lại có một tuyệt sắc nam nhânnhư thế yêu muội muội của nàng, nàng chẳng những không thấy cảm động, ngược lạicòn vô cùng ghen tỵ, tại sao nàng ta có thể nhận được tình yêu của một nam nhânnhư thế, mà nàng lại không có gì cả? Con ngươi bỗng nổi lên tơ máu, trong lòngtrừ chua xót ra còn có không cam lòng.
Nàng rất thích Ngũ hoàngtử Thụy Vương , nhưng ai ngờ nam nhân kia căn bản là gỗ mục khắc không nênhình, thật ra thì nàng không muốn đối phó hắn? Cũng không muốn hắn cưới nàng,và nàng sẽ không ở lại Thiên Vận hoàng triều, chỉ muốn hợp tác với hắn thôi, aingờ nam nhân kia rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, Mộc Miên cườilạnh một tiếng, mâu quang một lần nữa rơi vào ba người phía dưới.
"Cùng ngồi xuốngđi."
"Tạ ơn nươngnương" ba người theo lời ngồi xuống, Tô Nghênh Hạ có thói quen vuốt mông ngựa,vừa ngồixuống hạ liền tươi cười mở miệng.
"Nương nương phonghoa tuyệt đại, không người nào có thể sánh kịp, khó trách luôn được phụ hoàngsủng ái?"
Phượng Lan Dạ cùng VănTường liếc mắt nhìn nàng ta một cái, sau đó đồng thời nhìn về phía Mộc Miên, trướcmặt Mộc Miên dường như không có chút nào vui sướng, thậm chí còn mang sắc mặtphiền não, tại sao vậy chứ? Tô Nghênh Hạ vỗ mông ngựa lần này rõ ràng vỗ nhầmvào đùi ngựa rồi, ngươi nghĩ xem, hoàng đế cũng lớn tuổi rồi, cho dù sủng áithì thế nào? Cũng không phải là chuyện gì đáng được tự hào, Mộc Miên vẫn buồnrầu vì chuyện này, vậy mà hết lần này tới lần khác Tô Nghênh Hạ lại nói ra,không phải là tự tìm xui xẻo sao?
Mộc Miên cười lạnh mộttiếng, nhìn về phía Tô Nghênh Hạ, con ngươi liền nhiều thêm mấy phần sắc bén.
"Sở Vương phi quảnhiên là miệng mồm tinh xảo, lời này là mẫu phi của ngươi dạy sao?"
Tô Nghênh Hạ sửng sốt,không nghĩ tới Mộc Miên lại làm khó mình, trên mặt có chút khó xử, sau đó nhìnsang hai người bên cạnh, ai cũng không ra mặt giúp nàng, hoàn toàn là vẻ mặtxem kịch vui, liền không khỏi tức giận.
Không phải chỉ là một tầnphi nho nhỏ thôi sao? Còn có thể lên mặt như vậy, đợi đến lúc Sở Vương nhà nàngđăng cơ thành hoàng đế, nàng sẽ đem nữ nhân này nhốt vào trong lãnh cung, làmcho cô ta muốn sống không được muốn chết không xong.
Tô Nghênh Hạ thầm oán mộtphen, nhưng trên mặt cũng không dám khinh thường, lập tức đứng lên: "Nươngnương bớt giận, Nghênh Hạ đã nhiều lời rồi."
Sắc mặt Mộc Miên cũngkhông có hòa hoãn, nhưng cũng biết thân phận Sở Vương phi quýgiá, cho nên cũng không quá làm khó Tô Nghênh Hạ, phất phất tay: "Đượcrồi, đều lui xuống đi, Bổn cung mệt rồi."
"Dạ, nươngnương."
Ba người lui ra ngoài, ởtrước cửa điện, mọi người đang chuẩn bị rời đi, thì thái giám Tư Tương điện chạyvội tới, ngăn Phượng Lan Dạ lại, cung kính mởmiệng: "Tề vương phi xin dừng bước, nương nương muốn cùng Tề vương phi nóihai câu."
Phượng Lan Dạ nhíu mày,nàng không cho là Mộc Miên có gì muốn nói cùng nàng, không biết nàng ta có chủý gì, đang suy nghĩ thì Tô Nghênh Hạ khó chịu nói.
"Không ngờ Thất đệmuội cũng lọt vào mắt Mộc Miên nương nương, thật là dùng mắt để đối đãi ngườimà."
Nói xong liền tức giậnxoay người dẫn người rời đi, Phượng Lan Dạ và Văn Tường nhìn nhau, Văn tườngkhông nhịn được hỏi: "Nàng muốn gặp ngươi làm gì?"
Phượng Lan Dạ lắc đầu,nàng cũng không biết, chỉ có đi thì mới biết được.
Nàng ta là nương nươngchủ tử trong cung, muốn gặp nàng, nàng không thể không đi, chỉ đành xoay ngườidẫn nha đầu theo sau thái giám kia đi vào, Văn Tường đứng ở cách đó không xahô.
"Ta sợ ngươi sẽ lạcđường nên đứng đây chờ ngươi một lát, đi nhanh một chút."
Văn Tường thứ nhất sợPhượng Lan Dạ lạc đường, thứ hai là sợ nữ nhân kia bày ra trò gì, Mộc Miên kiamuốn gặp Thất hoàng tẩu làm gì? Rốt cuộc có chuyện gì mà muốn tránh không đểcho các nàng biết. Phượng Lan Dạ cũng không quản Văn tường nghĩ gì, liền đitheo người vào đại điện.
Trong đại điện, Mộc Miênvừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ đi vào, liền phất tay ý bảo người trong điện lui rangoài, Đinh Đương cùng Vạn Tinh cũng lui ra, nhưng có chút không yên lòng nênliếc chủ tử một cái, thấy Phượng Lan Dạ gật đầu, hai tiểu nha đầu mới lui rangoài.
Mộc Miên đi tới cạnhPhượng Lan Dạ, một đôi mắt đẹp bình tĩnh nhìnnàng, không bao lâu trong mắt bỗng nhiên hiện lên nước mắt.
"Ngươi thật rấtgiống một người."
Phượng Lan Dạ có phần lolắng, hi vọng nàng ta không nhìn ra manh mối gì, nàng cẩn thận liếc Mộc Miên,chỉ thấy nàng ấy dùng khăn lụa lau nước mắt, còn vươn tay ra lôi kéo tay nàng:"Sau này chúng ta nên thân cận hơn chút, ngươi cùng muội muội của ta cóchút giống, bổn cung nhớ muội muội nên mới gọi ngươi vào đây."
Nhìn nàng làm bộ làmtịch, Phượng Lan Dạ thiếu chút nữa chịuđựng không nỗi nữa, từ lúc mình đến thế giới này đến giờ, sao chưa bao giờ thấynàng ta nhiệt tình như vậy, bây giờ bỗng nhiên nhiệt tình, thật ra thì mục đíchcủa nàng ta chẳng qua là muốn lôi kéo tình cảm cùng Phượng Lan Dạ thôi.
"Đa tạ nương nươngnâng đỡ, đó là phúc phận của Thanh Nhã."
Trong hoàn cảnh này chỉnên nói thế, huống chi thân phận nàng hiện tại là Tô Thanh Nhã, thân phận nhưvậy giúp nàng xem rõ ràng hơn một chút, sắc mặt của những người này, thật sựthể hiện quá rõ ràng đi.
Phượng Lan Dạ nhớ tới LụcGiai, người sau lưng Lục Giai thực ra là ai, nếu như Mộc Miên biết đến, chẳnglẽ là Tấn vương, như vậy Tấn vương thật sự không bị bệnh, nhưng hắn làm thế nàođể cho mình không bị bệnh mà vẫn không để cho người ta phát hiện.
Hai người mỗi người cómột suy nghĩ riêng, bất quá Mộc Miên vẫn chưa quên thân phận chủ nhân của mình,liền lôi kéo tay Phượng Lan Dạ.
"Cha mẹ ngươi vẫnkhỏe mạnh chứ."
Phượng Lan Dạ gật đầu,không biết bỗng dưng Mộc Miên nói đến cha mẹ nàng làm cái gì, cha nàng là TôDiễn, giữ chức Binh Bộ Thị Lang, tuy là nhị phẩm quan viên, nhưng cũng cóchút thực quyền, trong triều sợ là có người muốn mượn hơi hắn, chỉ sơ sẩy mộtchút cũng có thể bị phiền toái, xem ra nàng phải nhắc nhở hắn một tiếng mớiđược.
"Làm phiền nươngnương quan tâm."
Phượng Lan Dạ không thíchnói nhiều, Mộc Miên lôi kéo tay nàng, nhìn nàng thủy nộn giống như một đóa hoanhỏ, quanh thân mị lực phát ra rất chói mắt, trong lòng vừa kia ghen tỵ vừa ảonão dâng lên, nhưng vẫn cố đè nén, cười như cũ mở miệng: "Nha đầu này saolại nói ít như vậy? Sau này có chuyện không hài lòng cứ tới Tư Tương điện tìmta, ta nhất định sẽ giúp ngươi."
"Dạ, đa tạ nươngnương."
Phượng Lan Dạ mở miệnghành lễ, Mộc Miên lại thương tâm than thở: "Muội muội của ta đã chết, chonên ngay cả người thân cận ta cũng không có, liền coi ngươi như muội muội củata."
Nàng nói xong đứng lên,nhàn nhạt mở miệng: "Tốt lắm, ngươi trước hết quay lại chỗ Hoa phi nươngnương đi, có chuyện gì cứ tới tìm ta."
"Dạ, nươngnương."
Phượng Lan Dạ lui rangoài. Trên đại điện, Mộc Miên híp mắt ngó chừng bóng người đi ra, có chút khóhiểu, nàng sở dĩ gọi nha đầu này đi vào, còn nhắc tới muội muội của nàng, nóixem nàng ấy như muội muội mà đối đãi, chính vì muốn lợi dụng nàng ấy một chút,xem có thể thăm dò vài chuyện gì từ trên người nàng ta hay không, ai ngờ nhađầu này chính là đầu gỗ, không có hiểu ý của nàng, từ đầu tới cuối chỉ được cáidung mạo đẹp mắt.
Mộc Miên oán hận nghĩ màkhông biết rằng Phượng Lan Dạ từ đầu luôn luôn để ý, chẳng lẽ nàng không biếtnữ nhân này là có dụng ý khác, muốn lợi dụng nàng sao?
Cho nên không hiểu là tốtnhất, bây giờ nàng là Tô nhị tiểu thư, nữ nhân này có thể làm gì, cuộc chơi củanàng cùng nàng ta giờ mới chính thức bắt đầu, hiện tại đã đổi lại là nàng ởtrong bóng tối rồi? Khóe môi vẽ ra ý cười, đi ra khỏi Tư Tương điện, trước cửaĐinh Đương tiến lên đón nàng, đánh giá trên dưới một cái, thấy nàng hoàn hảo vôkhuyết, mới yên tâm giúp nàng đi ra ngoài.
Văn Tường quả nhiên vẫn ởchỗ này chờ các nàng, vừa nhìn thấy nàng tới đây, liền tiến lên đón, cười nóitự nhiên mở miệng.
"Hoàng tẩu, cóchuyện gì vậy?"
Nàng không nghĩ ra được,nữ nhân kia có chuyện gì muốn gặp Thất hoàng tẩu một mình, đừng nói là muốnmượn thế của nàng ấy nha.
Văn Tường vừa nghĩ mộtcái liền nghĩ đến điều này rồi, Phượng Lan Dạ cũng không giấu diếm nàng:"Nàng nói ta cùng muội muội của nàng rất giống, cho nên bảo ta sau này cóchuyện gì thì cứ việc đi tìm nàng hỗ trợ."
"Giống như muội muộinàng, nàng thật biết thêu dệt chuyện, ta còn không biết nàng từ nơi nào mọc ra,giờ lại còn có muội muội."
Văn Tường cùng Phượng LanDạ đi phía trước, một đoàn người hướng Hoa Thanh điện đi tới.
Phượng Lan Dạ gật đầu làmbộ cái gì cũng đều không hiểu, Văn Tường vẫn không quên quan tâm dặn dò nàng.
"Ngươi đừng để ngườiđàn bà kia đạt được mục đích, chỉ sợ nàng ta cũng không có tốt đẹp gì."
"Ta biết rồi."
Hoa Thanh điện, Tề vươngvừa tới liền thấy Phượng Lan Dạ từ ngoài cửa điện đi đến, trên mặt liền hiệnlên nụ cười thanh nhuận, bộ dạng Tề vương như vậy quả thật rất hiếm thấy, bìnhthường hắn một thân lãnh mặc, băng hàn, làm cho người ta không thể tới gần,nhưng lúc đối mặt với tân vương phi thì một động tác, một cái ánh mắt, đều nhưgió xuân tháng ba say lòng người.
Hoa phi nhìn hắn như vậy,đáy lòng kiên định rất nhiều, nàng biết Thất hoàng tử cùng hoàng thượng có khúcmắc, hiện tại hắn ôn nhã như thế, khúc mắc được giải trừ là chuyện sớm hay muộnthôi.
Văn Tường cùng Phượng LanDạ đi thẳng đến trước mặt Nam Cung Diệp.
"Thất hoàng huynhtrở nên thay đổi rồi"
"Sao?"
Nam Cung Diệp nhướng đôilông mày hẹp dài, sự lạnh lẽo khiến người run sợ liền nhuộm đầy đáy mắt, sátkhí bao phủ quanh thân, Văn Tường lập tức nhảy ra xa hơn ba thước: "Nhìnkìa, Thất hoàng huynh thật thiên vị, đối với Thất hoàng tẩu ôn nhu như vậy,nhưng đối với chúng ta thì lạnh lùng quá."
Phượng Lan Dạ cười nhíchtới gần Nam Cung Diệp, vươn tay cầm lấy bàn tay to của Nam Cung Diệp, nhàn nhạtkhiêu khích mở miệng.
"Hâm mộ sao? Hâm mộthì ngươi cũng đi tìm một người thương ngươi đi."
Văn Tường vừa nhìn, giậnđến oa oa kêu to, hướng phía Hoa phi kêu lên: "Mẫu phi, ngươi nhìn kìaThất hoàng tẩu khi dễ ta."
Hoa phi mím môi cười, nhẹvén lại lọn tóc mai rơi xuống tóc, thanh tao lịch sự tiếp lời: "Thất hoàngtẩu ngươi nói không sai, ngươi cũng nên tìm một người thương ngươi đi."
Văn Tường vừa nghe Hoaphi nói liền nhớ đến Tây Môn Vân đầu gỗ kia, ngồi vào một bên, rầu rĩ mở miệng:"Ta cũng muốn vậy, đáng tiếc người ta không hiểu chuyện phong tình."
Trong điện mấyngười họ đều biết tâm tư của nàng, nàng thích Tây Môn Vân , không chỉ bọn họbiết, chỉ sợ cả Thiên Vận hoàng triều cũng có rất nhiều người đều biết chuyệnnày, Văn Tường công chúa thích Tây Môn Vân tướng quân.
Trong lúc nhất thời khôngkhí có chút cứng ngắc, lúc này ngoài cửa vang lên tiếng cười: "Sao lạikhông có ai nói chuyện vậy?"
Là Sở Vương phi Tô NghênhHạ, vừa đi vào liền hành lễ với Hoa phi, Hoa phi cười cho nàng đứng dậy.
Tô Nghênh Hạ đi thẳng tớibên người Phượng Lan Dạ, lúc trước bởi vì nàng đã quên nói một chuyện, nên mớiquay lại đây.
"Đệ muội, trên ngườiphu quân ta ngứa ngáy vô cùng, nghe nói bị Thất đệ muội hạ cái ngứa phấn gì đó,không biết có thể cho chút giải dược hay không."
Tô Nghênh Hạ vẻ mặt lấylòng, đây là chuyện phu quân của nàng dặn dò, nếu làm không xong, chỉ sợ nàngsẽ không được yên.
Phượng Lan Dạ vừa nghe TôNghênh Hạ nói, liền nghiêm sắc mặt, chậm rãi mở miệng: "Ta làm gì có giảidược, huống chi phấn ngứa kia cũng không có giải dược, là thuốc khó giải, nhẹthì khó chịu một hai ngày, nặng có thể ngứa tới tám mười ngày sau."
Về chuyện tối hôm quanáo động phòng bị hạ thuốc, đã sớm truyền khắpAn Giáng thành, mọi người liền vừa biết Tề vương phi này cùng Vương Phi lúctrước rất giống nhau đều quen dùng độc, cho nên bọn họ phải cẩn thận một chút.
Trong điện, Tô Nghênh Hạmang vẻ mặt ngạc nhiên, Thất đệ muội nói ngứa phấn không có giải dược, nàngkhông tin, nhưng cũng không thể hạ thấp bản thân mà cưỡng bức, nàng ta nói nhưvậy chính là không để ý của thể diện của nàng, thoáng cái sắc mặt tối xuống,nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Lúc này sắc trời đã tốirồi, Hoa Thanh điện đã bày bàn yến tiệc, Hoa phi gọi mọi người cùng nhau đi thiênđiện dùng bữa.
Trên bàn ăn, Hoa phi thămhỏi rất chu đáo, cũng không đắc tội bất luận kẻ nào, cũng không để cho bất luậnkẻ nào phá rối, một bữa cơm cũng yên bình trôi qua, ăn xong, mọi người cáo từxuất cung trở về phủ đi.
Trở lại Vương phủ cũng đãrất muộn, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ tắm rửa rồi nghỉ ngơi.
Trong phòng, nến đỏ đốtcháy, huân hương tràn ngập trong phòng, Phượng Lan Dạ nghĩ đến buổi tối hôm qualần đầu tiên của hai người, không khỏi mặt đỏ tới mang tai ngồi ngay ngắn ởtrên giường, Nam Cung Diệp dùng một khối khăn lông màu trắng ôn nhu lau khô tóccho nàng, bốn phía trở nên im ắng, không có một chút tiếng vang.
Ánh mắt Nam Cung Diệp từtừ nổi lên tình triều nồng đậm. Buổi tối hôm qua bởi vì lo là lần đầu tiên củaLan nhi, cho nên hắn hết sức ôn nhu, muốn cho nàng lưu lại ký ức tốt đẹp nhất,tuy nhiên cũng làm bản thân chật vật, khổ sở. Hiện tại cả tâm của hắn đều kíchđộng, không nhịn được nữa liền cúi người cắn vành tai nho nhỏ của Phượng LanDạ, mảnh khăn trong tay rơi xuống, hắn ôm chặt hông của nàng, hô hấp càng ngàycàng vội vã, lần này không giống với tối hôm qua ôn nhu, mà là mang theo dãtính mãnh liệt.
Phượng Lan Dạ nghĩ đếnchuyện buổi tối hôm qua, không khỏi nhíu mày, không nhịn được giật mình, lờimềm nhẹ mang theo mâu thuẫn.
"Diệp, ta khôngmuốn."
Nam Cung Diệp biết nàngkháng cự cái gì, hắn đưa tay nâng lên thân thể của nàng, làm cho nàng cùng mìnhmặt đối mặt, trong mắt của hắn mang theo tia đỏ ngầu mơ hồ, tình triều nồngđậm, tiếng thở dốc rất nặng, hắn cúi người liền hôn lên môi của nàng, dùng sứctrằn trọc .
"Lan nhi, không cógì, không sao, hãy làm theo cảm giác đi."
Phượng Lan Dạ nhắm mắtlại, mặc cho bàn tay to của hắn khẽ vuốt cổ của nàng, kích tình trào dâng, nghĩđến ôn nhu hôm qua, cuồng dã cùng giờ phút này, trong lòng từng lần một lẩm bẩmtên Nam Cung Diệp.
Trong phòng một luồngsóng nhiệt dâng lên cao.
Nam Cung Diệp bị đè nénlâu ngày, khiến cho hắn tựa như một con thú đói bụng, một khi phát hiện ra thứcăn, làm sao có thể thả chú cừu đã đến miệng này, nụ hôn nóng bỏng rơi trêngương mặt Phượng Lan Dạ, trên môi, sau đó là vành tai nho nhỏ của nàng. Hắnthấy được chỉ cần hôn vành tai nhỏ, sẽ cảm nhận được nàng không thể kiềm chếmềm yếu, cả thân thể mềm mại tựa cây bông, chỉ có thể bám chặt lấy người hắn.Hắn ôm chặt nàng, hôn sâu một nụ hôn nóng bỏng. Ngọn sóng trêu chọc cuồng loạnquanh thân nàng, cuối cùng hai người hợp hai làm một, mang đến kích tình nhưcuồng phong bạo vũ, không giống như đêm qua ôn nhu, mà là mãnh liệt ba động,kích tình mà cuồng dã.
Nhìn nàngtrước mặt dâng lên sắc ửng hồng, thân thể bạch ngọc cũng thành màu hồng phấn,tựa như bữa ăn ngon miệng, Nam Cung Diệp sao có thể chịu được nữa, từng lần mộthô tên nàng, mang cho nàng vui thích chưa từng trải qua.
Linh hồn cùng thể xác kếthợp tốt đẹp như vậy, ngọt ngào như vậy, hai người yêu nhau hoàn thành chuyệnthần thánh này, rung động đến tâm can như vậy.
Một đêm này, cuồng dã,triền miên hết sức, khiến cho Phượng Lan Dạ đến cuối cùng mắt cũng không thể mởra được, Nam Cung Diệp mới thương tiếc nàng, ôm nàng ngủ.
Trong lòng là nồng đậmthỏa mãn, hắn ôm chặt Phượng Lan Dạ đang ngủ.
Ngày thứ hai trời tờ mờsáng, Nam Cung Diệp đang ngủ say, liền nghe được ngoài cửa Tuyển viện một loạttiếng bước chân bối rối, sau đó là tiếng ầm ỹ, Nam Cung Diệp xoay mình mở mắtra, thuận tay sờ bên cạnh, trên giường không có người, hắn không khỏi kinhngạc, thật nhanh tung mình ngồi dậy, kêu một tiếng: "Người đâu."
Nguyệt Cẩn chạy nhanhvào, cung kính mở miệng: "Dạ, Vương gia?"
"Phía ngoài sao lạiầm ĩ như vậy, còn nữa, Vương Phi đâu?"
Sắc mặt Nguyệt Cẩn cứngđờ, nhìn thấy ánh mắt giết người của Vương gia, hắn cẩn thận mở miệng:"Vương Phi sáng sớm đã tỉnh, người nói muốn làm cho Vương gia một bữa sángtình yêu?"
"Bữa sáng tìnhyêu?"
Nam Cung Diệp lấy làm kỳquái nhíu mày, đối với cái từ này mặc dù không hiểu lắm, nhưng đại khái đã hiểuý tứ, là Lan nhi muốn đích thân làm đồ ăn cho hắn sao? Buổi tối hôm qua nàng đãmệt muốn chết rồi, sao bây giờ còn đứng làm bếp nữa? Đáy lòng hắn lập tức dânglên lo lắng không thôi, nhưng phía ngoài ầm ĩ như thế là có ý gì?
"Như vậy tại saophía ngoài lại ầm ĩ như thế?"
Nam Cung Diệp bước xuốngđất bắt đầu mặc quần áo, Nguyệt Cẩn vội vàng tiến lên hầu hạ hắn, tiếp tục đềtài vừa rồi.
"Nhưng Vương Phithật giống như không biết nấu cơm, cho nên? Cho nên?"
"Cho nên cáigì?"Nam Cung Diệp xoay người tức giận nhìn chằm chằm Nguyệt Cẩn, nghĩ đếnlời hắn nói, không phải là Lan nhi đã xảy ra chuyện gì chứ, lập tức rống lên:"Không phải là Lan nhi có chuyện gì chứ?"
Hét xong thì người đã lậptức chạy ra ngoài, Nguyệt Cẩn mang vẻ mặt tội nghiệp đi theo sau nói:"Không phải là Vương Phi, mà là phòng bếp, phòng bếp bị cháy."
Từ trước cho tới bây giờchỉ có một người vì làm một bữa sáng mà đốt cả phòng bếp, người đó chính làVương Phi của bọn họ.
Nam Cung Diệp nhanh chóngxông ra, chạy thẳng tới phòng bếp nhỏ phía sau Tuyển viện, dọc theo đường đichỉ thấy rất nhiều người bận rộn, xách nước, khuân đồ, mà cái kẻ gây tội kiakhông biết trong tay bê thứ gì đi ra, hai tay cẩn thận bảo vệ đồ trong tay. NamCung Diệp vọt tới, trên dưới nhìn nàng đánh giá, rồi khẩn trương mở miệng.
"Lan nhi, nàng khôngsao chứ."
Phượng Lan Dạ cười hípmắt lắc đầu: "Không có chuyện gì, ngươi nhìn xem, ta làm một chén cháongân nhĩ cho ngươi này, may là không bị hủy."
Tiếng nói của nàng vừadứt, ở phía sau mấy người tỳ nữ cùng hạ nhân không còn gì để nói, chỉ biết nhìntrời, Vương Phi a, người vì một chén cháo ngân nhĩ mà đem phòng bếp phá hủyluôn rồi, vậy mà người còn quan tâm đến chén cháo nhỏ đó.
Nam Cung Diệp lúc này mớichú ý tới một chén cháo ngân nhĩ nàng đang cầm trong tay.
Nói thật thì hắn cũngkhông rõ trong chén đó là cái gì, đen sì sì, không nhìn rõ ngân nhĩ ở đâu, màcháo thì biến thành màu đen rồi, nhưng dù sao đây cũng là tâm ý của nàng a,trong lòng hắn tràn đầy cảm động.
"Lan nhi, chúng tatrở về thôi."
Nhìn trên trên mặt củanàng lem nhem, y phục trên người cũng bị bẩn, may mắn thân thể không có chuyệngì là tốt rồi.
Đinh Đương cùng Vạn Tinhđi theo phía sau chủ tử, hoàn toàn imlặng, các nàng nói cứ để cho các nàng làm, đáng tiếc chủ tử không chịu, muốnđích thân làm cái gì bữa sáng tình yêu, kết quả là đem cả phòng bếp đốt cháyluôn.
Trong khách sảnh, PhượngLan Dạ mang vẻ mặt chờ đợi nhìn Nam Cung Diệp, tuy cháo này có chút khó coi, cóchút không giống cháo, nhưng mà nàng lần đầu tiên làm được đồ ăn, nên chỉ cầnhắn ăn một miếng lịch sự cũng là tốt rồi, tâm ý đó của nàng sẽ không uổng phí.
"Thế nào? Có thể bắtđầu chưa?"
Nam Cung Diệp nuốt mộtmiếng xuống bụng, có chút khó ăn, hơn nữa mùi vị khét nó cứ dâng lên, nhưng đốidiện với ánh mắt chờ đợi của nàng, hắn thật không đành lòng đả kích nhiệt tìnhcủa nàng: "Lan nhi, mặc dù không đẹp mắt, nhưng ăn rất ngon."
"Thật vậy sao?"
Phượng Lan Dạ mang vẻ mặtvui mừng, không nghĩ tới lần đầu tiên tự mình xuống bếp mà rất có thành tựu,nàng cũng biết đẹp mắt cũng không có nghĩa là dễ ăn, cũng giống như người, bềngoài đẹp mắt chưa chắc đã có nội hàm, mà bề ngoài xấu xí không có nghĩa là bêntrong không có giá trị.
Nàng đã thành công,Phượng Lan Dạ đứng lên làm một tư thế thắng lợi, sau đó rất chân thành nhìn NamCung Diệp nói: "Diệp, ngon vậy ngươi ăn hết đi, ngày mai ta sẽ làm chongươi nữa."
"A?"
Mặt Nam Cung Diệp đenthành một mảnh, bên trong phòng, đám người Nguyệt Cẩn cố nín cười, không cầnnghĩ cũng biết chén cháo đó sợ rằng khó ăn muốn chết, gia thương Vương Phi, tựnhiên sẽ không làm phật ý tốt của nàng, nhưng hậu quả thì hắn đành tự gánh lấythôi.
Nam Cung Diệp điều chỉnhlại tâm tình, hắn mặt không đổi sắc cúi đầu ăn, sau đó nhìn sang Phượng Lan Dạ,ôm lấy nàng ngồi ở trong lòng, cũng không ngại trên người nàng bẩn, ôn nhu mởmiệng.
"Lan nhi, sau nàynhững chuyện này cứ để cho đầu bếp làm là được rồi, nàng đừng làm, ta sẽ đaulòng."
Chẳng những đau lòng, còncó thể bị hù chết, lúc trước thiếu chút nữa lo lắng đến chết.
"Không có chuyện gì,ta ngoại trừ làm cho ngươi sẽ không làm cho người khác."
Nam Cung Diệp vừa nghe,trong lòng mơ hồ hâm mộ những người khác không được làm cho ăn kia, nhưng màhắn không muốn nàng mệt nhọc, buổi tối hôm qua nàng đã mệt muốn chết rồi, giờlại vất vả làm đồ ăn cho hắn, hắn rất đau lòng.
"Lan nhi, sau nàynàng đừng làm nữa, ta sẽ rất đau lòng."
"Được rồi, được rồi,thỉnh thoảng ta mới làm là được chứ gì."
Phượng Lan Dạ dùng sứcgật đầu, ý bảo Nam Cung Diệp: "Ngươi ăn đi, ta đi thay quần áo, bị bẩn hếtcả rồi."
"Ừ, nàng điđi."
Nam Cung Diệp đưa mắtnhìn nàng cùng hai tỳ nữ rời đi, đợi đến khi Phượng Lan Dạ đi khuất, ánh mắtbén nhọn như chim diều hâu của hắn nhìn chằm chằm đám thủ hạ, Nguyệt Cẩn cùngNgọc Lưu Thần còn có Thiên Bột Thần tất cả đều mang khuôn mặt khẩn trương nhìnVương gia, không biết Vương gia dùng ánh mắt ác như vậy nhìn chằm chằm bọn họlàm gì, chẳng lẽ trong lòng bọn họ có chút hả hê bị Gia phát hiện, không thểnào?
Tiếng nói lạnh lẽo củaNam Cung Diệp vang lên: "Sau này nếu để Vương Phi vào phòng bếp một lầnnữa, mỗi người các ngươi phụ trách chẻ củi một tháng."
"A."
Ba người đồng thời kêulên một tiếng, việc này có liên quan gì đến bọn họ a? Cả đám sắc mặt âm u mởmiệng: "Vương gia."
"Tóm lại ta muốn chonàng rời xa phòng bếp."
Nam Cung Diệp vừa nói vừađứng lên, ánh mắt liếc về phía chén cháo ngân nhĩ đen sì sì trên bàn kia, hắnrất bội phục Lan nhi, có thể đem cháo ngân nhĩ nấu thành như vậy, cũng khôngphải là việc người bình thường có thể làm được, khuôn mặt đầy tự hào tiêu sáiđi ra ngoài.
Bên trong phòng khách bangười khuôn mặt đen như mực, không hẹn mà cùng mởmiệng: "Chuyện này mà liên quan đến chúng ta ư?"
"Xem ra phải nghĩbiện pháp đối phó Vương Phi."
"Ừ, đúng, đinào."
Ngày thứ ba sau đám cướilà lễ hồi môn của Tề vương cùng tân vương phi, sáng sớm Tô phủ liền thu xếp mọithứ đợi nữ nhi trở lại.
Trời sắp trưa, thì xengựa Tề vương phủ xuất hiện, Tô phu nhân cùng Tô Diễn dẫn người bên trong phủra đón, xe ngựa dừng lại, Tề vương Nam Cung Diệp ôm lấy Tề vương phi xuống xe,lập tức dẫn tới sự chú ý của rất nhiều tân khách, Tề vương cùng Tề vương phithật đúng là trời sinh một đôi, hai người nhìn qua thật là ân ái.
Tô Diễn cùng tân kháchchuẩn bị cúi lạy, liền bị Nam Cung Diệp đỡ lên, đoàn người đi vào Tô phủ.
Nam Cung Diệp được TôDiễn dẫn đến phòng khách chính, mà Phượng Lan Dạ bị Tô phu nhân cùng những phunhân khác vây quanh đi đến hậu viện.
Dọc theo đường đi khôngthấy Thủy Ninh, Phượng Lan Dạ không khỏi nhíu lông mày: "Mẹ, Thủy nhiđâu?"
Tô phu nhân cười mởmiệng: "Nha đầu kia nói là đi mua cho ngươi lễ vật rồi, đến bây giờ cònchưa có về?"
Không nghĩ tới Thanh Nhãkhông có ở trong phủ, hiện tại quý phủ cũng thêm một Thủy nhi, Thủy nhi rất khảái, đối với các nàng rất thân mật, hai người ai cũng rất thích nàng.
Nàng biết ngày hôm nayThanh Nhã cùng Tề vương phải về phủ, nên sáng sớm liền thần thần bí bí đi rangoài, nói muốn đưa một lễ vật cho Thanh Nhã, ai ngờ đến giờ này vẫn chưa về.
Phượng Lan Dạ nghe nóiThủy nhi đi ra ngoài mua đồ, cũng không nói gì nhiều, chỉ cùng đám quý phu nhânđi vào hậu viện, bên tai bị những nữ nhân kia om sòm không ngừng thổi phồngnàng.
"Tề vương thật yêuTề vương phi a."
"Đúng vậy a, thửnghĩ xem đám cưới lớn như vậy, thật là hiếm thấy."
Âm thanh náo nhiệt bànluận, Phượng Lan Dạ vờ như không nghe thấy, hiện tại nàng đã luyện công phu mắtngơ tai điếc khá cao rồi, những nữ nhân này trừ ganh đua so sánh, thổi phồng,mượn hơi, cũng không có chuyện gì khác để làm, ở thời đại này nữ nhân danh giavọng tộc chỉ có thể làm những việc này sao.
"Nương, ta mệt mỏi,muốn nghỉ ngơi một chút."
Tô phu nhân biết nữ nhikhông thích những quý phu nhân ganh đua so sánh cạnh khóe nhau này, vì vậy gậtđầu để cho Phượng Lan Dạ đi nghỉ ngơi.
Phượng Lan Dạ dẫn ĐinhĐương cùng Vạn Tinh vào khuê phòng mình ngày trước, nhìn sân viện hoa cỏ vẫnnhư cũ, tuy nhiên người đã không còn như trước, nàng đã được như nguyện ước gảvào Tề vương phủ, cùng Diệp ở một chỗ, nhưng Vụ Tiễn thì lại một mình đơn độcxông pha giang hồ, nghĩ đến đây lòng nàng không khỏi khẽ đau, đứng dưới giànhoa, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Bỗng nhiên cách đó khôngxa vang lên giọng nói, Tiểu Hoàn mang vẻ mặt nóng lòng chạy tới, từ rất xa đãkêu lên: "Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư không xong, đã xảy ra chuyện?"
"Đã xảy ra chuyệngì?"
Phượng Lan Dạ nhướng mày,không biết đã xảy ra chuyện gì, nhớ tới Thủy Ninh, sắc mặt nàng không khỏi âmtrầm: "Không phải là Thủy nhi đã xảy ra chuyện gì chứ?"
"Đúng vậy a, Thủytiểu thư bị công tử nhà Hộ bộ Thượng thư bắt giữ lại rồi, vừa rồi có tiểu nhađầu chạy về bẩm báo."
Phượng Lan Dạ vừa nghe,sắc mặt đại biến, liền xoay người đi ra ngoài, Đinh Đương cùng Vạn Tinh một tấccũng không rời đi theo sau nàng, nàng vừa đi vừa hỏi thăm: "Công tử nhà Hộbộ Thượng thư kia vì sao phải giữ lại Thủy nhi?"
Cá tính Thủy nhi tươngđối đơn thuần, hẳn không phải là vô cớ đắc tội với người khác như vậy, trừ phingười khác đắc tội nàng, hơn nữa võ công của nàng vô cùng lợi hại, bắt nàngcũng không phải chuyện dễ dàng.
Tiểu Hoàn vừa đi vừa bẩmbáo: "Hôm nay Thủy nhi tiểu thư ra đường mua quà cho Nhị tiểu thư, sau đóở quán điểm tâm ngọt đụng phải công tử nhà Hộ bộ Thượng thư, hắn không thấyđược mặt kia của Thủy nhi tiểu thư, nhìn thấy nàng lớn lên rất khả ái, liềntiến lên đùa giỡn Thủy nhi tiểu thư, đến khi tiểu thư quay lại, công tử nhà Hộbộ Thượng thư kia liền mắng Thủy nhi tiểu thư, Thủy nhi tiểu thư vừa nghe liềnnổi giận đánh nhau với hắn, đem công tử nhà Hộ bộ Thượng thư đánh cho tơi tả,đúng lúc có một đội tuần tra đi qua, liền bắt giữ Thủy nhi tiểu thư, bởi vì bọnhọ có nhiều người, Thủy nhi không kháng cự được, bị bọn họ bắt lại."
Tiểu Hoàn đem chuyện đãxảy ra kể lại, sắc mặt Phượng Lan Dạ muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêukhó coi, công tử nhà Hộ bộ Thượng thư này nàng có biết, là kẻ háo sắc luôn luônđùa giỡn phụ nữ bên đường, không ngờ lần này chọc tới Thủy nhi, còn bắt giữThủy nhi nữa, giỏi lắm, rất giỏi.
Hộ bộ Thượng thư là ngườicủa Tứ hoàng tử Sở Vương, hắn luôn luôn càn rỡ, lần này nàng cũng muốn xem mộtchút, ai lớn lối hơn ai.
Phượng Lan Dạ sắc mặtâm lãnh, dẫn mấy người ở phía sau rất nhanh đi tới đại môn, chuyện này cũngkinh động đến Nam Cung Diệp, hắn biết Lan nhi không thể nào ngồi nhìn, cho nêndẫn người đi ra. Trước cửa Tô phủ chen chúc đầy người, chuyện lớn vừa phát sinhđã có nhiều người biết, giờ phút này nhìn Vương Phi nổi giận đùng đùng đi rangoài, có người thấy người khác gặp họa mà vui mừng, có người thì lo lắng, côngtử nhà Hộ bộ Thượng thư này người nào không chịu đắc tội, lại đi đắc tội vớingười của Tề vương phủ, hơn nữa nhìn bộ dạng Tề vương phi giống như rất tứcgiận.
Tô Diễn tuy là Binh BộThị Lang nhưng rật chính trực, sợ lớn chuyện, nên vội vàng ngăn cản Phượng LanDạ.
"Nhã Nhi, chuyện nàytừ từ thương lượng, ngàn vạn lần không nên làm lớn chuyện."
Lập tức có người cùng Hộbộ Thượng thư giao hảo tốt gật đầu: "Đúng vậy a, đừng làm lớn, náo loạnlớn không tốt."
Phượng Lan Dạ bởi vì lolắng cho Thủy nhi, nên không để vào tai lời của phụ thân, hơn nữa nghĩ tới hạngngười như vậy mà cũng dám can đảm động đến người của Tề vương phủ, ít nhấttrước khi động đến hắn cũng nên không ngoan mà hỏi thăm.
Trước cửa Tô phủ, PhượngLan Dạ mặt mũi trong trẻo, nhưng lệ khí từ ánh mắt cũng làm cho không người nàocó thể khinh nhờn, quanh thân nàng tỏa ra hàn khí, quét mắt nhìn quanh một cái,ngạo nghễ mở miệng: "Dám đụngđến người của ta, vậy thì phải chuẩn bị chịu đựng cơn giận của ta đi."
Nói xong liền hướngNguyệt Cẩn ra lệnh: "Lập tức đi Tề vương phủ đem thị vệ điều tớiđây."
"Dạ, VươngPhi."
Nguyệt Cẩn lúc nào cũngcơ trí, nên không cần nhìn sắc mặt gia, đã nhanh chóng chạy đi.
Tô Diễn vừa thấy tìnhtrạng này, xem ra Nhã nhi thật sự tức giận rồi, hắn nhất thời không biết nóinhư thế nào, vội vàng quay đầu nhìn về Nam Cung Diệp: "Vương gia ngươixem?"
Nam Cung Diệp một thânlãnh ngạo, phong thái phong hoa tuyệt đại, nhìn một cái là thấy được phong phạmvương giả cao cao tại thượng, lời nói băng hàn mang theo khí phách rơi xuống.
"Bất kể nàng làm cáigì, đều có Bổn vương chịu trách nhiệm, cho dù là làm long tời lở đất, bổn vươngcũng sẽ bảo hộ cho nàng."
Lời này vừa nói ra, sắcmặt mọi người trong Tô phủ cũng thay đổi, đáy lòng thầm lo lắng, Hộ bộ Thượngthư kia cũng là người không dễ chọc, sao hắn lại muốn đi chọc vào tổ ong này a,nhưng Vương gia một bộ dáng kiên định, ai cũng không dám nói gì, chỉ có PhượngLan Dạ yêu mị cười: "Diệp, đi thôi."
"Đi."
Phượng Lan Dạ bước trướcmột bước đi ra ngoài, Nam Cung Diệp nối gót theo nàng, mấy tên thủ hạ cũng đitheo phía sau bọn họlên xe ngựa, đoàn người ùn ùn hướng Hộ bộ Thượng thư phủđmà i.
Không biết là người nàođem tin tức tiết lộ ra ngoài, khiến cho trong thời gian rất ngắn, mọi ngườiliền biết công tử nhà Hộ bộ Thượng thư bắt giữ muội muội Tề vương phi, khiếncho Tề vương phi tức giận, hiện tại đang đi tới Hộ bộ Thượng thư phủ tìm ngườitính sổ? Ngay lập tức dòng người như nước thủy triều hướng Hộ bộ Thượng thư phủchạy đến.
Hộ bộ Thượng thư Lý GiaNiên lúc này cũng không có ở trong phủ, chuyện phát sinh ngày hôm nay cũng làdo Lý công tử gây nên, nhưng bọn họ quả thật đã bắt Thủy Ninh lại, lúc ấy hắn cũngkhông có suy nghĩ nhiều. Lý gia công tử là ai chứ, ở trong kinh hắn nổi danh làHoa Hoa Công Tử, bởi vì là con trai độc nhất của Lý gia, nên từ nhỏ rất được tổmẫu cưng chiều, khiến hắn chẳng học hành, tài cán gì, chuyên lấy chuyện đùagiỡn phụ nữ đàng hoàng bên đường làm chuyện bình thường hàng ngày.
Ngày hôm nay ở quán điểmtâm ngọt gặp được Thủy Ninh, vừa thấy tiểu nha đầu kia khải ái, liền đùa giỡnhai câu, ai ngờ khi tiểu nha đầu kia ngẩng đầu lên làm sợ hết hồn, nên hắn cảmthấy bực mình liền mắng to mấy câu.
Thủy Ninh khi nào mà bị ônhục như vậy, liền cùng công tử Lý phủ đánh nhau, đúng lúc đụng phải binh tướngtuần tra, công tử nhà Hộ bộ Thượng thư lại bị người ta đánh tơi tả, vì thếnhững binh lính kia cũng không hỏi rõ lai lịch của Thủy Ninh, đã liền bắt ThủyNinh đưa vào Lý phủ.
Thời điểm xe ngựa Tềvương phủ chạy tới Lý phủ, Nguyệt Cẩn đã dẫn mấy chục thị vệ trong phủ đồngloạt chặn ở đại môn Lý phủ.
Phượng Lan Dạ dẫn ĐinhĐương cùng Vạn Tinh xuống xe ngựa, Ngọc Lưu Thần cùng Thiên Bột Thần thì theosát phía sau, một tấc cũng không rời để bảo vệ Tiểu Vương phi, mà Nam Cung Diệpcũng không có xuống xe ngựa, chỉ tựa vào xe ngựa, để cho tiểu nha đầu kia tự dophát huy. Hắn tin tưởng nàng sẽ xử lý tốt, nếu xử lý không tốt phía sau còn cóhắn mà?
Từ nay về sau hắn là đạithụ cũng là núi dựa của nàng, nàng muốn làm gì đều được, cho dù trời sập cũngcó hắn đỡ cho nàng.
Phượng Lan Dạ vừa xuấthiện, những người đứng ngoài cửa Lý phủ tự động mở một con đường, những ngườinày sợ rước họa vào thân, liền tránh xa cả chục thước, họ đứng từ xa nhìn mọichuyện là được rồi.
Nguyệt Cẩn vừa nhìn thấyVương Phi nhà mình xuất hiện, thì dẫn thị vệ tới đây, cung kính mở miệng.
"Vương Phi, bây giờlàm gì?"
"Canh chừng cửa Lýphủ cho ta, bắt đầu từ bây giờ, không cho phép ai ra vào, ai dám ra vào chophép đánh chết, xem trong mắt bọn hắn còn có vương pháp hay không? Dưới chânthiên tử họ nghĩ An Giáng thành là nhà bọn họ hay sao? Vô pháp vô thiên dám canđảm ở bên đường bắt người, còn giam giữ tại nhà riêng."
Phượng Lan Dạ lệnh hạxuống, đám người Nguyệt Cẩn cùng Ngọc Lưu Thần vung tay lên, thị vệ Tề vươngphủ lập tức tách đi ra, chặn lại trước cửa Lý phủ.
Mà Đinh Đương lại càng cơtrí tìm một cái ghế mang đến cửa Lý phủ, cung kính mở miệng: "Chủ tử, mờingồi, chắc hẳn người đã mệt muốn chết rồi."
Phượng Lan Dạ cũng khôngkhách khí, vững vàng ngồi trước đại môn Lý phủ coi chừng, ngày hôm nay nàngcũng muốn xem một chút là ai lớn lối hơn, dám can đảm bắt người của nàng, muốnchết sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.