Chương trước
Chương sau
Tuyển viện, trong phòngcủa Nam Cung Diệp, lịch sự tao nhã tươi mát, rèm cửa sổ lá trúc, bao phủ mộttầng lụa mỏng, trên nó còn thêu những lá sen xanh, bên trong gian phòng, lạibày hai chậu hoa, mùi thơm quanh quẩn, bình phong bằng đá cẩm thạch phía trênđiêu khắc mấy chục cá chép đang chơi đùa, cả gian phòng cao nhã hào phóng .
Phượng Lan Dạ sẽ cho làmình ngủ không được, ai biết vừa đặt lên trên gối một lúc, liền ngủ thật say,vừa cảm giác tỉnh lại đã đến hừng sáng.
Về phần Nam Cung Diệp tựnhiên sẽ không ngủ trên mặt đất, mà là ngủ ở trên giường của gian phòng kề bên,nghĩ đến tiểu nha đầu kia đang ở bên cạnh mình, hắn không khỏi buông lỏng, cũngngủ đặc biệt sâu.
Sáng ngày thứ hai, PhượngLan Dạ còn chưa có tỉnh, liền cảm nhận được trên mặt luôn luôn có cái gì đó,một lát đưa tay gạt đi, một lát lại duỗi thân đưa tay gở xuống, cho đến khitrên đỉnh đầu truyền đến thanh âm buồn cười, thì nàng mới đột ngột mở mắt, liềnthấy một một gương mặt to tuấn tú đang ngó chừng nàng, nhất thời phản ứng khôngkịp, mắt đăm đăm nhìn gương mặt kia, làn da mịn màng bóng loáng, trên làn datrắng trẻo kia còn có chút ửng hồng, lông mi dài nhỏ, theo ánh mắt nháychớp mà động, càng phát ra mị hoặc mê người, tổng quát mà nhìn lại thật là gợicảm, mỗi một chỗ bất luận là tách đi ra nhìn, hay là hợp lại nhìn, cũng là hoànmỹ vô khuyết, thật là một yêu nghiệt, nghĩ tới đây nàng cuối cùng tỉnh táo lại,xoay mình kêu lên.
" Nam Cung Diệp,ngươi ở nơi này làm cái gì?"
Nam Cung Diệp ngồi thẳngngười, trong tay giơ lên một mảnh lông ngỗng, làm như không có chuyện gì xảyra mở miệng: "Gọi nàngrời giường."
" a?"
Phượng Lan Dạ tung mìnhngồi dậy, mới nhìn rõ hoàn cảnh chỗ mình ở, liền nhớ đến chuyện phát sinh tốihôm qua, vốn cho là mình ngủ không được, không nghĩ tới ngủ say như thế, nhìnlại Nam Cung Diệp vẻ mặt giờ phút này cũng là một đêm ngủ rát ngon, xem ra haingười ngủ một gian phòng, một chút việc cũng không có, cuối cùng nàng cũng yênlòng.
Bất quá đối với việc NamCung Diệp sáng sớm đã gọi nàng dậy, có chút không vừa ý, cong miệng lên:"Ta còn muốn ngủ, ngươi đánh thức ta làm cái gì?"
"Không phải là muốnvào cung sao?"
Nam Cung Diệp kỳquái cau mài, khóe môi mị hoặcđầy hứng thú.
Phượng Lan Dạ lập tức nhớtới chuyện muốn vào cung, vội vươn tay đẩy hắn: "Mau đi ra, để cho DiệpLinh cùng Hoa Ngạc đi vào hầu hạ ta, thật đã muộn rồi, để cho Vụ Tiễn sốt ruộtchờ ."
" An vương phi đã ởchính sảnh Vương Phủ chờ nàng."
Nam Cung Diệp cũng làkhông có làm khó nàng, đứng lên đi ra ngoài, bất quá lời này ném ra khiến choPhượng Lan Dạ giống như gà bị nhổ lông, liền đứng dậy hướng về phía người đangđi ra nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy sao không gọi ta sớm mộtchút."
Đáng tiếc không ai để ýtới nàng, Hoa Ngạc cùng Diệp Linh từ bên ngoài đi tới, cẩn thận từng li từng tíđánh giá gian phòng, sau đó đi tới hầu hạ Phượng Lan Dạ, vừa hầu hạ vừa nói:"Vương Phi, Vương gia nơi này và nơi khác thật là bất đồng."
" Bất đồngsao?"
Phượng Lan Dạ liếc haimắt, quả thật có chút bất đồng, nơi này vậttrang trí, nhìn một cái có thể thấy không chỉ dùng để thưởng thức, vì đều làdanh tác quý giá, vừa tao nhã vừa hào phóng , hơn nữa trong phòng có một loại hươngthơm, không giống với nơi khác, đặc biệt rất dễ ngửi.
Hai tiểu nha hoàn hầu hạPhượng Lan Dạ, giúp nàng xử lý tốt hết thảy, Phượng Lan Dạ đồ ăn sáng cũngkhông dùng, liền dẫn người chạy tới chính sảnh Vương Phủ .
Diệp Linh lo lắng mởmiệng: "Vương Phi, hay là ăn một chút gì đi, bằng không thân thể?"
" Để sao đi."
Phượng Lan Dạ chạy thẳngtới chính sảnh Vương Phủ, trên đường lúc đi qua Thanh Mãn viện, đúng lúc nhìnthấy Kiều Lung đang tản bộ trở lại, vừa thấy bóng dáng Phượng Lan Dạ, nhanhchóng cười nhẹ nhàng." Tham kiến Tề vương phi."
Kiều Lung hôm nay mặc mộtbộ y phục xanh lục, vóc người yểu điệu, ngực cao thắt lưng nhỏ, càng phát raquyến rũ, trên mặt đồng dạng cũng bao phủ cái khăn che mặt, chẳng qua là mặtkhăn che này cũng là màu xanh lục , trên dưới đều nhất thể, khiến cho nàng nhưkhoác lên sắc thái thần bí.
Phượng Lan Dạ bởi vìkhông kịp thời gian nên không đếm xỉa tới có nàng, liền phất tay cho nàng coinhư chào hỏi một tiếng liền hướng chínhsảnh Vương Phủ đi, đi được vài bước,bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Chuyện tối hôm qua sẽkhông cùng vị Kiều cô nương này có liên quan chứ, thử nghĩ xem, nếu như cùng vịKiều cô nương này có liên quan, vậy võ công của nàng ta rất cao thâm, hơn nữaThiên Bột Thần làm sao mà một chút cũng phát hiện được đâu, chuyện này hãy nóisau, trước mắt còn phải tiến cung, những người trong cung kia cũng không phảidễ đối phó .
Chính sảnh Vương Phủ .
Hai người Phượng Lan Dạcùng Tư Mã Vụ Tiễn vừa thấy mặt liền trước ôm một cái, sau đó mới vấn an lẫnnhau, Tư Mã Vụ Tiễn quan tâm hỏi:" ăn sáng chưa?"
Diệp Linh lập tức bẩmbáo: "bẩm An vương phi ..., Tiểu Vương phi còn không có ăn đồ ănsáng."
Vụ Tiễn mặt mũi trầmxuống: "Vậy còn không đi chuẩn bị, đừng làm cho Vương Phi các ngươi đóibụng."
" vâng" mộtTiểu nha đầu chạy đi ra ngoài phân phó người chuẩn bị đem đồ ăn sáng vào
Phượng Lan Dạ thấy VụTiễn bộ dạng nghiêm túc, mím môi cười, thật không có nửa phần không nghe, nàngở trước mặt Vụ Tiễn, giống như một người muội muội, thật biết điều và rất nghelời, hai người ngồi vào bên bàn tròn, Phượng Lan Dạ vừa dùng đồ ăn sáng, vừacùng Vụ Tiễn nói chuyện.
"Hôm qua ngươi đưatin tới đây, ta mới biết được Tân phi tử được phụ hoàng cưng chìu đã mang thai,nghe nói trong cung cũng đã truyền khắp nơi, nói vậy người của Tấn vương phủcùng Sở Vương phủ chắc sẽ đến. . ."
"Ừ, nhất định sẽđến.”
Phượng Lan Dạ gật đầu,Lâm Mộng Yểu cùng Tô Nghênh Hạ làm sao mà không đến, hiện tại hai người kiađang giúp phu quân mình liên hệ khắp nơi, làm sao có thể không đi.
" Nhưng ta lại nghĩkhông ra Lan Dạ tại sao muốn đi."
Lan Dạ luôn luôn khôngphải là người như thế, cho dù Miên phi kia mang thai, với nàng có quan hệ gìđâu? Nàng suy nghĩ một đêm cũng nghĩ không thông, Lan Dạ vì sao phải tiến cungđi.
Phượng Lan Dạ chỉ ăn mộtchút, liền phân phó Hoa Ngạc đem đồ ăn sáng dọn xuống, đứng dậy lôi Vụ Tiễn đira ngoài, hai người vừa đi vừa nói.
" ta tiến cung là cóchuyện, chuyện này ở trên xe ngựa sẽ cùng tỷ nói rõ."
" tốt."
Lần này tiến cung, PhượngLan Dạ chỉ dẫn theo Hoa Ngạc, trong nội tâm nàng tự có tính toán, hai người rakhỏi Tề vương phủ, ngoài cửa Vương Phủ ngừng xe ngựa An vương phủ đang đứngđợi, Phượng Lan Dạ liền ngồi vào xe ngựa An vương phủ , tiểu nha hoàn thì ngồimột xe ngựa khác, hai chiếc xe ngựa cùng nhau hướng hoàng cung đi.
Trong xe ngựa, Tư Mã VụTiễn nhìn Phượng Lan Dạ, ôn nhu mởmiệng: "Chẳng lẽ muội tiến cung là vì chuyện khác?"
Phượng Lan Dạ gật đầu,đối với Vụ Tiễn nàng rất tin tưởng, cho nên không có dấu suy nghĩ của nàng.
"Có tin đồn về mẫuphi Tề vương, Ngọc phi năm đó vẫn là vì vụng trộm nên phải tự sát mà chết ,nhưng mà có người không tin nàng vụng trộm, Tề vương lại càng vì thế mà thốngkhổ, ta tiến cung là vì giúp hắn tra một chút chuyện của Ngọc phi năm đó."
Tư Mã Vụ Tiễn vừa nghenói, ánh mắt mở lớn, vươn tay nắm tay Phượng Lan Dạ, khẩn trương mởmiệng.
" Lan Dạ, đối vớichuyện trong cung, muội biết được bao nhiêu, các nàng mỗi người đều rất âmhiểm, muội làm như vậy, không phải là khiến cho mình lâm vào nguy hiểmsao."
Phượng Lan Dạ biết VụTiễn luôn luôn quan tâm nàng, cho nên mới khẩn trương như thế, bởi vì khẩntrương, nên đầu ngón tay nàng ấy một mảnh lạnh như băng, con ngươi của PhượngLan Dạ hiện lên tia sáng kiên định: "Vụ Tiễn, ta không có việc gì , tỷ yêntâm đi."
Tư Mã Vụ Tiễn biết tínhcách Phượng Lan Dạ, chuyện nàng ấy đã quyết định, nhất định sẽ làm, nàng khôngcách nào ngăn cản, huống chi bây giờ nàng ấycùng Tề vương tình cảm thâm hậu như thế, nên nhất định sẽ giúp hắn, nàng ấy làngười như vậy, trong nóng ngoài lạnh, chỉ cần thật lòng với mình, Lan Dạ tấtđáp lại gấp trăm lần, tựa như mình cùng nàng ấy giống nhau, mình như thế nàolại không biết đây?
" Tề vương biếtkhông?"
Phượng Lan Dạ gật đầu, TưMã Vụ Tiễn không hề nói gì nữa, suy nghĩ một chút, rồi bình tĩnh mởmiệng: "Chuyện này ta sẽ giúp muội, chúng ta cùng nhau điều tra, bất quámuội phải đáp ứng ta cẩn thận một chút, ta sẽ từ trong miệng mẫu phi thử thămdò một chút tình huống."
" ừ, cám ơn tỷ, VụTiễn."
Phượng Lan Dạ cười yếuớt, nàng biết Vụ Tiễn luôn luôn thương nàng, chỉ cần mình mở miệng, nàng ấynhất định sẽ giúp.
"Muội a, cần gì nóitạ ơn, ở chỗ này, chúng ta chính là tỷ muội, sau này đừng nói tạ ơn."
" ừ, ta biếtrồi."
Hai người cười lên, bêntrong xe ngựa tràn đầy vui vẻ, một đường chạy nhanh đến trước hoàng cung.
. . . . . ." .
Hoàng cung - trong MaiLinh điện, ngồi phía trên Mai Phi mặt âm trầm, một thân cung trang quý giá,cũng che dấu không được cơn tức giận giờ phút này của nàng.
" Mộc Miên, ngươilại dám mang thai?"
Mộc Miên ngồi ở phíadưới, dung nhan diễm lệ quyến rũ nhàn nhạt nhu hòa, càng phát ra mỹ lệ, mởmiệng cười nhẹ nhàng: "Đúng vậy, hoàng thượng cưng chìu, Mộc Miên liền thụthai, hoàng thượng hi vọng Mộc Miên có một hài tử."
" ngươi?"
Thấy Mộc Miên bên dướidáng vẻ hạnh phúc khi được mưa móc ân trạch( đại loại như sủng hạnh vậy),MaiPhi hận không xé nát được khuôn mặt nàng, giờ phút này trong lòng thật sâu hốihận, không nghĩ tới vốn muốn dùng nàng ta như một con cờ, hiện tại ngược lại đểcho con cờ này đến chọc tức mình, thật là trộm gà không được lại mất nắm gạo.
" Mộc Miên, Bổn cunghi vọng ngươi lập tức xoá sạch đứa bé này?"
Mai Phi nói xong, MộcMiên con ngươi chợt lóe lên tia ngoan lệ, nhưng trên mặt lại cố ý hoảng sợ, vẻmặt như không hiểu cho nên hỏi: "Không biết ý tỷ tỷ là gì? Đây cũng là hàitử của hoàng thượng, tỷ tỷ chẳng lẽ nghĩ mưu sát hoàng tử?"
Mai Phi vừa nghe, đầungón tay nắm chặt, thiếu chút tắt thở, tức giận chỉ vào Mộc Miên: "Đừngquên là ta để cho ngươi tiến cung, ta có thể đểngươi tiến cung, cũng có thể để ngươi xuất cung, hoặc là khôngcần ra khỏi cung."
Lời vừa nói ra khỏi miệngvô cùng tàn nhẫn, âm ngao thị huyết
Mộc Miên nheo mắt lại,ánh sáng khiếp người bắn ra, xoay người đứng lên, căm tức nhìn Mai Phi:"Tỷ tỷ lời ấy sai rồi, ban đầu là ngươi để cho ta tiến cung, là muốn lợidụng ta, ta nghĩ chuyện này nếu đến taihoàng thượng, xem ai phải chịu thiệt hơn, hiện tại trong bụng ta có hài tử,hoàng thượng khó có thể vì vậy mà trừng phạt ta, để phải mang danh hiệu một vịVua tàn độc ."
" Mộc Miên, ngươitiện nhân."
Mai Phi coi như biết cáigì là tự mang đá đập chân mình rồi, không nghĩ tới nữ nhân này thật cuồng vọng,nàng tức giận tới mức hộc máu, xoay người đứng lên, trên ngực phập phồng, bởivì vô cùng kích động, ngã ngồi đến trên giường phượng, nói không ra một chữnào.
Mộc Miên khóe môi nở nụcười lạnh, âm trầm mở miệng: "Nếu hài tử trong bụng của ta gặp chuyệnkhông may, ta sẽ bẩm báo hoàng thượng, là ngươi hạ độc thủ, còn nếu ngươi nghĩtiết lộ thân phận của ta, mời nhanh lên một chút, đừng có dùng cái này để uyhiếp ta."
Nói xong, liền xoay ngườiđi ra ngoài, ánh mặt trời phía xa , xuyên qua tầng mây như đang nhảy múa trênđại điện , mê hoặc ánh mắt Mai Phi, lần này nàng trực tiếp bị tức mà ngất đi,ngoài điện đi tới hai cung nữ, thanh âm kinh hoảng vang lên". . . . . .Nương nương, nương nương?"
Mộc Miên ra khỏi Mai Linhđiện, liền có thái giám trong điện Tư Tương tới đây bẩm báo: "Nương nương,có đám người Tấn vương phi cùng Sở Vương phi tiến tới thỉnhan."
"Biết rồi" MộcMiên nheo mắt lại ngẩng đầu nhìn trời, nàng bây giờ thân bất do kỉ, đã khôngcòn đường lui, kể từ khi đi tới Thiên Vận hoàng triều, nàng đã là con cờ trongtay của người khác, nếu không như vậy thì nàng cũng là Ngũ công chúa cao caotại thượng rồi, đầu tiên là Tấn vương Nam Cung Trác, sau đó là Mai Phi, hiệntại biến thành hoàng thượng, nàng mà đi sai một bước, chỉ sợ sẽ vạn kiếp bấtphục, có một số việc đã không còn đường quay về.
Mộc Miên dẫn một nhómngười trở về Tư Tương điện.
Trong điện Tư Tương, tụtập một nhóm người, có Tấn vương phi Lâm Mộng Yểu, Sở Vương phi Tô Nghênh Hạ,An vương phi Tư Mã Vụ Tiễn, còn có Tề vương phi Phượng Lan Dạ, mấy người nàymang theo nha hoàn riêng của mình, nhất tề tụ tập ở trên đại điện, nhìn một cáimàu hồng màu lục, làm người ta hoa cả mắt.
Bốn người mỗi người ngồimột góc, mặc dù nhiều người, nhưng yên tĩnh không tiếng động, ai cũng không cómở miệng nói trước.
Cuối cùng Sở Vương phi TôNghênh Hạ phá vỡ yên tĩnh, cười nhìn về Phượng Lan Dạ: "Ngày đó ta mờiThất đệ muội qua phủ một chuyến, đợi mãi mà không thấy Thất đệ muội đến, sau đólại nghe Vương gia nói thì ra là Thất đệ muội bị bắt cóc."
Nàng vừa mở miệng, liềnkhiến cho Tư Mã Vụ Tiễn kinh hô, quay đầu nhìn Phượng Lan Dạ, mang vẻ khó tinmở miệng. .
" Lan Dạ, ngươi bịngười nào bắt cóc, ta làm sao không biết?"
Phượng Lan Dạ nhìn nàngcười cười: "Ta không sao."
Sau đó nhìn về Sở Vươngphi Tô Nghênh Hạ: "Thật là đã phụ tâm ý của hoàng tẩu, thật sự những tặctử kia quá ghê tởm, những người đó nên xuống Địa ngục, ông trời sẽ trừng phạtbọn họ ."
Tô Nghênh Hạ lập tức bịngăn lại, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt sâu u đi xuống, đang định mở miệng, thì cửađiện ngoài truyền tới tiếng hô chói tai thái giám : "Miên phi nương nươnggiá lâm"
Bốn người đồng thời nhìnvề phía ngoài cửa đại điện, rồi đứng lên.
Hôm nay Mộc Miên mặc mộtquần màu hồng, áo choàng màu hoa hồng, tóc mây đen như mực, trang sức rực rỡ,làm như phi tử này là thần tiên trên trời giáng xuống, dáng vẻ lại thướt thamềm mại, quyến rũ diễm lệ, dạng mỹ nhân như vậy, khó trách hoàng thượng cưngchìu, Lâm Mộng Yểu cùng Tô Nghênh Hạ trong lòng cảm khái, nhưng Phượng LanDạ trong lòng lại có ý nghĩkhác, cô gái xinh đẹp bực này mà hoàng thượng không có bị mê hoặc sao? Nếu điềunày là thật, chứng tỏ hoàng đế này thật lợi hại.
Trong điện vang lên âmthanh bái kiến
" Tham kiến Miên phinương nương."
Mộc Miên mâu quang nhưnước theo tầm mắt mọi người, nhất nhất lướt đi qua, cuối cùng rơi vào trênngười Phượng Lan Dạ, ánh sáng khiếp người tích tụ ở bên trong, có ghen tỵ cóphẫn hận, nghĩ đến muội muội nhỏ nhất này, thế nhưng lại dễdàng nhận được hạnh phúc củanàng, mà một cô gái tốt đẹp như nàng, thì lại thành một concờ trong tay người khác, càng nghĩ càng khó bình tĩnh, bất quá trước mắt kẻmình muốn đối phó không phải là nàng, có một số việc sau này hãy nói sao, MộcMiên nghĩ tới đây thì đã đi tới chỗ cao, phất tay một cái ngồi xuống, ung dungquý phái, chậm rãi mở miệng.
"Đứng lên đi, banthưởng ngồi."
" Tạ nươngnương."
Chúng nhân ngồi xuống,cung nữ Tư Tương điện phụng tràlui qua một bên, ngồi phía trên Mộc Miên ưu nhã uống trà, cười nhẹ nhàng nhìnphía dưới Đại điện.
"Các ngươi sao lạitiến cung?"
Lâm Mộng Yểu lập tức đứnglên, cười đến nịnh hót, dịu dàng mở miệng: "Nghe nói Miên phi nương nươngmang thai, đám người thiếp thân đặc biệt tiến cung chúc mừng nương nương."
Mộc Miên híp mắt, vẻmặt tự tiếu phi tiếu, nhìnLâm Mộng Yểu, Lâm Mộng Yểu bị nàng nhìn đến tóc gáy dựng đứng lên, trong lòngthầm đánh giá, nữ nhân này thật âm trầm a, nàng cho là mình nguyện ý tiến cungsao? Là Tấn vương bảo nàng tiến cung, nói hôm nay nhất định sẽ có người tiếncung, nàng không thể lộ vẻ khác lạ hơn, cho nên mới phải tiến cung.
Lâm Mộng Yểu nghĩ tronglòng, vung tay lên ý bảo nha đầu phía sau đi tới,rồi tiếp tục mở miệng.
"Đây là nhân sâmngàn năm, điều bổ thân thể, xin Miên phi nương nương nhận lấy."
Mộc Miên thu hồi tầm mắt,gật đầu, khuôn mặt đầy nụ cười: "Tấn vương phi có lòng rồi."
Sở Vương phủ cũng chuẩnbị lễ vật, Phượng Lan Dạ mắt lạnh nhìn hết thảy trước mắt, nàng thứ gì cũngkhông có chuẩn bị, bất quá Vụ Tiễn biết cá tính của nàng, nên sớm vì nàng chuẩnbị xong, lễ vật khác biệt đều được đưa tới, Mộc Miên quét mắt nhìn mọi ngườimột cái, quanh thân nhuộm ấm áp, cả người càng phát ra mê người.
"Các vị Vương Phi cólòng rồi, ta vốn nên phụng bồi mọi người gặp gở đàm đạo, bất quá bởi vì mang thai,cho nên rất dễ dàng bị mệt mõi."
Mộc Miên nói xong ngápmột cái, Lâm Mộng Yểu lập tức sát ngôn quan sắc (đoáný người qua nét mặt)đứng lên: "Nương nương đi nghỉ ngơi đi, ngàn vạnlần đừng để thân thể phải chịu mệt mỏi."
"Đúng vậy, Đúngvậy"Sở Vương phi lập tức phụ họa .
Mộc Miên gật đầu, cườilên: "Các ngươi trước tiên ở trong cung đi dạo một chút, rồi trở vể TưTương điện dùng bữa đi."
Đám người Lâm Mộng Yểulập tức tiếp lời: “Nương nương thân thể suy yếu, hay là an tâm tĩnh dưỡng đi,chúng ta ở nơi khác trong cung dùng bữa cũng được, sau giờ ngọ thì tự mình xuấtcung đi ra ngoài."
" vậy cũngtốt."
Mộc Miên gật đầu, haicung nữ phụ cận vịn nàng, đi vào bêntrong điện, đại điện an tĩnh lại, Phượng Lan Dạ mắt lạnh nhìn hai nữ nhân đốidiện, thật giọi nịnh hót a, nịnh nọt, không có hai nàng nói thì nàng không biếtlàm thế nào sao? Nàng tương đối khinh thường những người như vậy, quay đầu nhìnvề Tư Mã Vụ Tiễn: "Chúng ta đi thôi, đến chỗ Hoa phi nương nương thỉnhan."
"Được."
Hai người đứng dậy liềnđi, Lâm Mộng Yểu cùng Tô Nghênh Hạ vừa nhìn thái độ hai người các nàng, đã sớmnổi giận, hai người này thái độ là gì, dù nói thế nào các nàng cũng là Tấnvương phi cùng Sở Vương phi, có thể sánh hơn mười người họ, các nàng là thánhchỉ ban cho nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, mà hai nàng kia mặc dù cũng là VươngPhi, nhưng không có được phong vị.
"Chờ một chút."
Lâm Mộng Yểu kêu lên,Phượng Lan Dạ dừng bước nhìn đi qua, lãnh đạm mởmiệng: "Tấn vương phi có chuyện sao?"
" hừ?" Lâm MộngYểu trừng mắt, không thèm quan tâm đến lời nói của Phượng Lan Dạ, vượt lêntrước một bước đi ra ngoài, Tô Nghênh Hạ theo sát phía sau, còn có một cặp nhahoàn, chạy thẳng tới phía ngoài đại điện, Phượng Lan Dạ vẻ mặt khó hiểu, haingười này thật trẻ con , quay đầu nhìn về Vụ Tiễn: "Chúng ta đithôi."
" ừ" Hai ngườiđang chuẩn bị đi ra ngoài, thì lúc này bên trong Tư Tương điện đi ra hai cungnữ, nhanh chóng tiêu sái tới đây gọi Phượng Lan Dạ lại.
" Tề vương phi chờmột chút."
Phượng Lan Dạ dừng bước,chờ hai cung nữ kia đi tới, nhếch cao đuôi lông mày, trong lòng nghĩ, nhất địnhlà Mộc Miên muốn gặp nàng, quả nhiên kia cung nữ mở miệng.
" Nương nương chúngta muốn gặp Tề vương phi."
" tại sao?"
Tư Mã Vụ Tiễn sắc mặttrầm xuống, liền đưa tay ngăn cản, không rõ Mộc Miên nương nương vì sao phảimột mình gặp Lan Dạ, mà nàng sợ Lan Dạ gặp cái gì thương tổn, cho nên khôngđồng ý để các nàng gặp mặt.
Cung nữ vừa nói chuyệnnhìn động tác của An vương phi, nên có chút bất an, vội mở miệng: "Anvương phi, xin đừng làm khó nô tỳ."
Phượng Lan Dạ đã kéo đíchtay Tư Mã Vụ Tiễn về, nàng nhớ tới mình không có nói cho Vụ Tiễn thân phận thậtsự của Mộc Miên, cho nên nàng ấy mới lo lắng, chuyện này sẽ cùng nàng ấy nóisau vậy , tối thiểu hiện tại Mộc Miên sẽ không làm hại nàng, ngược lại là vìmuốn mượn hơi nàng, bởi vì bên cạnh nàng ta địch nhân nhiều lắm, nàng ta muốnđộng nàng, cũng là chuyện sau này.
"Ta không sao, ngươiđi Hoa Thanh điện đi, chờ ta cùng Mộc Miên nương nương nói chuyện xong, sẽ quađó tìm ngươi."
Tư Mã Vụ Tiễn thấy PhượngLan Dạ nói như thế, biết trong đó nhất định sẽ có chuyện gì nàng không biết,cho nên hơi thả lỏng một chút, thu tay lại gật đầu, mắt thấy Phượng Lan Dạ cùngHoa Ngạc đi theo phía sau hai cung nữ bước vào bên trong điện, mới từ từ xoayngười phân phó tiểu Đồng cùng tiểu Khuê: "Chúng ta đi Hoa Thanhđiện."
Nàng nên cùng mẫu phi hỏithăm một chút chuyện của Ngọc phi năm đó, hi vọng có thể trợ giúp Lan Dạ mộtchút.
Bên trong tẩm cung TưTương điện, Mộc Miên ngồi ở trên giường, thấy Phượng Lan Dạ đi tới, liền phấttay cho người lui xuống, ở bên trong tẩm điện, chỉ có Phượng Lan Dạ cùng HoaNgạc hai người, Hoa Ngạc cực kì ngạc nhiên đến bây giờ nàng mới biết thì ra làvị phi tử hoàng thượng cưng chìu lại là Ngũ công chúa, trong lúc nhất thờikhông biết nói gì.
Mộc Miên đã ngoắc để choPhượng Lan Dạ đi tới, lôi kéo nàng ngồi xuống.
" Cửu nhi gần đâynhư thế nào? Ở Tề vương phủ có khỏe không?"
Phượng Lan Dạ gật đầu,nàng có cái gì không tốt, Diệp rất cưng chìu nàng, mặc dù bên ngoài đao ngầmđánh lén vô số, nhưng trước mắt còn không có thương tổn được nàng , bất quá saunày càng phải cẩn thận hơn.
" Ta rất tốt, tỷ tỷthật mang thai?"
Nếu Phượng Lan Hoạ muốndiễn trò, nàng sẽ diễn cùng nàng ta, nhìn xem kỳ nghệ của ai cao hơn, PhượngLan Dạ nở nụ cười trong trẻo.
Mộc Miên liếc một cái haingười bên trong tẩm cung, gật đầu: "Đúng vậy, Cửu nhi, ta mang thai."
Nàng nói xong câu đó,Phượng Lan Dạ cũng không có lên tiếng, nhưng Hoa Ngạc thì không nhịn được nữakêu lên: "Ngũ công chúa mang thai hoàng tử thật sự là quá tốt, tộc nhâncủa chúng ta có hy vọng rồi, nếu như sanh hạ tiểu hoàng tử mà nói..., VânPhượng quốc nhất định sẽ Trọng sinh ."
Phượng Lan Dạ liếc vềphía Hoa Ngạc..., nha đầu này có phải quá kích động rồi hay không, hơn nữa còncó chút u mê, không nói đến đây có phải là hoàng tử hay không, người trong cungcũng sẽ để nàng sanh hạ sao? Còn có hoàng đế, cao sâu khó lường như vậy, chỉ sợPhượng Lan Hoạ cũng chỉ là một con cờ, mà hoàng đế làm hết thảy, sợ rằng cũnglà vì chọn vị trí thái tử, đến tột cùng là người nào đây? Thụy Vương, An vương,trước mắt phần thắng đang nghiên về hai người này, về phần Tấn vương cùng Trácvương, cũng là thứ yếu thôi.
Mộc Miên liếc Hoa Ngạcmột cái, từ từ mở miệng: "Hoa Ngạc chiếu cố tốt chủ tử các ngươi làđược."
" dạ, côngchúa."
Hoa Ngạc dùng sức gậtđầu, quy củ đứng ở một bên, nàng đã cảm nhận được trên người PhượngLan Dạ một ít lãnh khí rồi, nên vội vàng thu liễm lại tâm tình.
Phượng Lan Dạ cau lôngmày nhìn Mộc Miên, suy đoán xem nàng ta mang thai là thật hay không, bởi vìkhông muốn làm Mộc Miên chú ý, cho nên không dám bắt mạch cho nàng ta, chỉ quansát sắc mặt, nhìn sắc mặt nàng hồng nhuận đầy đặn, thật sự không giống ngườimang thai, nếu như Mộc Miên không có mang thai, quả quyết là nàng không dám ởtrước mặt hoàng đế không coi vào đâu mà làm ra hành động này, như vậy đây chínhlà ý của hoàng đế rồi, hoàng thượng làm như vậy là muốn đối phó người nào?Khẳng định không phải là người ở ngoài cung, như vậy là ngườitrong cung, Mai Phi, Nguyệt phi? Tuyệt đối không thể nào là Hoa phi, không biếtvì sao, Phượng Lan Dạ dựa trên trực giác cảm thấy hoàng thượng sẽ không đối vớiHoa phi động thủ, chẳng lẽ hắn nghĩ người ngồi trên vị trí thái tử chính là Anvương, càng nghĩ càng phiền, nên dứt khoát cái gì cũng không nghĩ nữa.
"Ngươi phải để ý mộtchút, hậu cung không thể so với nơi khác."
Phượng Lan Dạ dặn dò MộcMiên, đem vai diễn một người muội muội, diễn rất nhập tâm, Mộc Miên gật đầu,lần nữa ngáp một cái, nói thật, nàng quả là có chút mệt mỏi, sáng sớm liền bịMai Phi cho đòi đi qua quở mắng một trận, thậm chí ngủ cũng đều không ngon.
" tỷ tỷ ngủ chút đểnghỉ ngơi, Lan Dạ đi Hoa Thanh điện thỉnh an Hoa phi"
" tốt, biết đường đikhông?."
Mộc Miên ôn nhu hỏi,Phượng Lan Dạ gật đầu, đứng lên dẫn Hoa Ngạc đi ra ngoài, Mộc Miên gọi cung nữở phía ngoài: "Người đâu, đưa Tề vương phi đi ra ngoài."
" dạ, nương nương,"Lập tức có người lên tiếng, đưa Phượng Lan Dạ đi ra ngoài.
Phượng Lan Dạ dẫn HoaNgạc ra khỏi Tư Tương điện, rồi nhìn nàng ta một cái, Hoa Ngạc bối rối cúiđầu: "Chủ tử, nô tỳ đáng chết, không nên nói lung tung."
" đi thôi."
Hôm nay tiến cung, PhượngLan Dạ cố ý mang theo Hoa Ngạc vào cung, Hoa Ngạc rất nóng tính, tâm tình rấtdễ dàng bị thao túng, cho nên nàng mang Hoa Ngạc tiến cung để che dấu lạnh lùngcủa nàng, để cho Mộc Miên không chú ý tới trên người nàng, xem ra nàng đã đạtđược mục đích này rồi, cho nên nàng cũng không trách Hoa Ngạc, Hoa Ngạc cũngthật bất ngờ.
Hai người ra khỏi TưTương điện hướng về phía Hoa Thanh điện đi đến, đối với địa hình trong cung,Phượng Lan Dạ đã vô cùng quen thuộc, Hoa Thanh điện cách nơi này rất xa, muốnđi tới đó phải băng qua một đoạn dài, nếu như theo con đường nhỏ vắng vẻ, vừalúc đi ngang qua Ngọc Vãn điện, Phượng Lan Dạ mang Hoa Ngạc đi đến Ngọc Vãnđiện.
Mặc dù đã nhiều năm trôiqua, Ngọc Vãn điện vẫn còn rất thê lương, nhưng mà từng cọng cây ngọn cỏ vẫntồn tại, trong đại điện trống trải, có gió thổi vào, phát ra tiếng vang ô hô,tựa hồ có người đang nức nở khóc ròng, Phượng Lan Dạ đặt mình trong đó, cảm thụđược phần thê lương này, không khỏi nhớ tới Ngọc phi, nếu như nàng thật sựkhông phải là tự sát, nhất định sẽ rất đau lòng.
Mấy thái giám quét dọnNgọc Vãn điện không dám quấy nhiễu đến Phượng Lan Dạ, chỉ ở phía ngoài, HoaNgạc nhìn bốn phía, không nhịn được vai run run, sợ hãi mở miệng.
" Chủ tử, nơi nàythật là dọa người, chúng ta đi thôi."
Phượng Lan Dạ liếc nàngmột cái, thấy nàng mặt xanh môi trắng, tựa hồ rất sợ: "Ngươi đi ra ngoàiđi, ta muốn ở một mình."
" Như vậy saođược?"
Hoa Ngạc lắc đầu, khôngmuốn để cho chủ tử ở một mình, Nếu có chuyện xảy ra thì làm sao bây giờ?
" tốt lắm, ta khôngsao, chỉ muốn ở một mình."
Nàng muốn tìm manh mối,xem có còn đầu mối gì hay không, mặc dù đã qua nhiều năm, e là đầu mối gì cũngđã mất, nhưng trong lòng vẫn là hi vọng có thể tìm được thứ gì đó?
Trong đại điện trốngrỗng, yên tĩnh không tiếng động, thân ảnh xinh xắn lanh lợi tìm kiếm khắp nơi,cẩn thận mà chăm chú, dù một góc nhỏ cũng không bỏ qua, thỉnh thoảng lật cáighế, dở cái bàn, thời gian trôi qua từng phút từng giây, tựa hồ còn không cóđầu mối gì, Phượng Lan Dạ nâng người lên đang chuẩn bị bỏ cuộc, bỗng nhiên ởgóc của một tấm nệm giường êm, hấp dẫn tầm mắt của nàng, trải qua một phen tìmkiếm vừa rồi, phát hiện bên trong góc tận cùng giường êm, màn ngủ có chút rờirạc, tựa hồ bị phá, nhẹ nhàng phiêuđộng bay lên, rõ ràng là bị kéo xuống.
Trong cung không thể sovới nơi khác, làm gì có đồ kém chất lượng, trừ phi là có người cố ý gây nên,nghĩ như thế, không khỏi bước qua đó, chậm rãingồi xổm người xuống, sắc mặt ngưng trọng mà âm ngao, bàn tay nhỏ bé đột nhiênnhấc lên, chỉ thấy bên trong gấm rèm kia lộ ra một khối tường kép (tường 2lớp)màu trắng, mà bên trên tường kép, có viết mấy chữ, màu đỏ sẫm, chữ viết kiarõ ràng là vết máu, trải qua gió bụi thời gian, nó đã mất đi màu đỏ tươi vốncó, biết thành màu đen .
Dòng chữ ghi rõ: DiệpNhi, mẫu phi yêu con.
Trong một lúc, Phượng LanDạ như bị điện giật, quanh thân cứng ngắc, hơi thở trong lồng ngực dũng mãnhlao tới, nước mắt lại càng tràn đầy ở trong con ngươi, nơi này nhất định từngxảy ra chuyện thê thảm không nỡ nhìn, Ngọc phi cũng không phải là tự sát, nếunhư nàng tự sát, tại sao lưu lại mấy chữ này, nếu nàng cố gắng quên mình để lưulại mấy chữ bằng máu, nói rõ nàng thật yêu Nam Cung Diệp, nàng làm sao có thểnhẫn tâm bỏ rơi con của mình đâu, cho nên lúc đó nhất định xảy ra chuyện gì làmcho nàng phải buông tha cho tánh mạng của mình, vì vậy, nàng để lại mấy chữnày, hi vọng có một ngày Diệp Nhi của nàng có thể thấy, và biết nàng rất thươnghắn .
Phía ngoài đại điện cótiếng bước chân vang lên, Phượng Lan Dạ thật nhanh ngồi thẳng dậy, sửa lạigiường êm, khiến cho nó khôi phục nguyên trạng, mà nàng ngồi thẳng lên, ngửađầu khiến cho nước mắt ngừng rơi, mới chậm rãi xoay người.
Từ ngoài cửa điện chạyvào chính là tiểu thái giám trông chừng Ngọc Vãn điện, vẻ mặt kinh hoảng mởmiệng.
" Tề vương phi,người nhanh lên một chút đi thôi, nếu để cho hoàng thượng biết người ở nơi này,chúng ta một người cũng đừng nghĩsống."
" ừ, được."
Phượng Lan Dạ xoay ngườiđi ra ngoài, tiểu thái giám kia cũng thở ra một hơi, lúc trước còn sợ Tề vươngphi không chịu đi, nên hắn vội vàng tiễn Tề vương phi ra ngoài.
Ngoài cửa lớn Ngọc Vãnđiện, Hoa Ngạc đang đi tới đi lui, vừa nhìn thấy chủ tử bước ra, vội vàng đitới đỡ nàng.
" chủ tử?"
" đi Hoa Thanh điện."
" dạ, "Haingười cùng nhau rời khỏi Ngọc Vãn điện, đi đến Hoa Thanh điện.
Hoa Thanh điện, thái giámdẫn Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc đi vào, thấy Hoa phi cùng Tư Mã Vụ Tiễn đangngồi ở một bên đại điện nói chuyện, hai người trên mặt đều nở nụcười, người sáng mắt vừa nhìn liền biết hai người này tìnhcảm không tệ, tình cảm của Hoa phi cùng Vụ Tiễn đã có mấy năm rồi, cho nên tựnhiên so sánh với người khác vẫn tốt hơn, vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ đi tới,Hoa phi liền ngoắc nàng đi qua, lôi kéo nàng ngồi xuống.
" Đứa nhỏ này lớnlên thật làm cho người thương yêu ."
Tư Mã Vụ Tiễn lôi kéo mộttay khác của Phượng Lan Dạ, gật đầu: "Đúng vậy a, ban đầu nàng cùng ta tớicùng một lúc, đừng xem Lan Dạ tuổi còn nhỏ, nhưng rất hiểu lòng mọi người, hơnnữa đã cứu ta mấy lần."
Hoa phi ánh mắt hiện lêntia tán thưởng, tán dương gật đầu: "Hảo hài tử, Vụ Tiễn nha đầu này có rấtít bằng hữu chơi thân, không nghĩ tới cũng thích ngươi, có thể thấy được ngươithật sự tốt, sau này hảo hảo chơi với nhau, làm một đôi bạn tốt, cố gắng đừngcó khoản cách, lòng dạ cũng phóng khoáng một chút."
Phượng Lan Dạ cùng VụTiễn hai người gật đầu, hai tay nắm chặt cùng nhau, đúng vậy, sau này các nàngphải trở thành một đôi bạn tốt, Phượng Lan Dạ dường như nhớ tới cái gì đó nhànnhạt mở miệng.
" Hoa phi nươngnương không có bạn tốt sao?"
Hoa phi thở dài một hơi,trầm trọng ở miệng: "Trong cunglàm gì có người thật lòng, mọi người thường lục đục với nhau, bất quá nếu nóikhông có cũng không phải, thật ra thì Bổn cung cùng với Hoàng quý phi quan hệcũng rất tốt, nàng rất hiền hòa, lại đối với người khác vô cùng tốt, rất khó cóđược một nữ nhân như vậy, hơn nữa lại thông minh, đáng tiếc không thích hợpsống ở trong cung, chỉ ở trong cung vài năm liền ngã bệnh qua đời."
Phượng Lan Dạ cùng Tư MãVụ Tiễn nhìn nhau, rất kinh ngạc, thì ra là Hoa phi cùng vị Hoàng quý phi nươngnương là bạn tốt, hơn nữa Hoàng quý phi nương nương nghe nói cũng không phải làchủ tủ độc ác, đáng tiếc trời ghét hồng nhan.
" Hoàng thượng khôngphải là rất thích vị Hoàng quý phi kia sao?"
Vụ Tiễn dường như nhớ tớicái gì liền hỏi, trên dung mạo của Hoaphi dường như khoác lên một tầng hào quang mông lung, tựa hồ như đang nhớ lạichuyện lúc trước, cả người ngây ngẩn, ánh mắt hữu thần càngngày càng mờ.
" đúng vậy, hoàngthượng rất cưng chìu nàng, không, hẳn là yêu, hoàng thượng chỉ yêu có một mìnhnàng, không có người khác, mặc dù đã qua bao nhiêu năm, hắn cũng không yêungười khác nữa! Chỉ yêu một người, nàng chẳng những thông minh hơn nữa thiệnlương, hiểu biết rất nhiều thứ, biết y thuật, còn có quân sự, rất nhiều...nhiều mưu lược của hoàng thượng cũng xuất phát từ chủ ý của nàng."
Phượng Lan Dạ thật bấtngờ, không nghĩ tới hôm nay từ trên người Hoa phi lại nghe được mấy chuyện này,đầu óc chợt lóe lên tia nghi ngờ, Hoàng quý phi kia chết như thế nào?
" nàng vì sao lạichết?"
" bệnh chết, nàngkhông thích hoàn cảnh trong cung, bởi vì uất ức, từ từ chết đi, khi đó nàng đốivới ta yêu thương tựa như muội muội, giống như Vụ Tiễn cùng ngươi, nàng trướckhi chết thỉnh cầu hoàng thượng nhất định phải hảo hảo chiếu cố ta, cho nênnhiều năm như vậy hoàng thượng đối với hai mẫu tử chúng ta rất tốt, chẳng nhữngthăng phẩm vị của ta, còn cho ta đến ở Hoa Thanh điện."
Hoa phi nói tới đây,trong mắt hiện lên nước mắt, tựa hồ đang nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia,chính là từ khi đó, nàng mới biết được, có đôi khi tình bạn của nữ nhân so ravới nam nhân cũng không kém bao nhiêu, đáng tiếc trong cung không thích hợp vớiTương Tình, nàng biết trong suy nghĩ của nàng ấy vị hôn phu lý tưởng là loại mộtđời một thế một đôi người, khi đó nàng ấy đã nói với với nàng như vậy, nam nhânvà nữ nhân cũng là một đời một thế một đôi người, trải qua nhiều năm như vậy,nàng cũng không có suy nghĩ cẩn thận, câu nói đó thật ra có ý nghĩa là gì, đángtiếc cuối cùng nàng ấy chết ở trong cung, nếu như không phải nhờ nàng ấy, cũngchưa chắc đã tồn tại mẹ con nàng.
Nói đến chuyện đã qua,Hoa phi không nhịn được thương tâm, cuối cùng lau nước mắt, Tư Mã Vụ Tiễn rấtđau lòng, vội vàng đở nàng đứng lên: "Mẫu phi, đừng suy nghĩ nhiều, chuyệnđã qua cũng đã qua, vào nghỉ ngơi một chút đi ạ."
" ừ, các ngươi ngồixuống, ở lại trong Hoa Thanh điện dùng cơm trưa."
" Dạ."
Hai người lên tiếng, TưMã Vụ Tiễn ngoắc tay cho cung nữ tới, dìu Hoa phi tiến vào trong điện nghỉngơi.
Đại điện an tĩnh lại,Phượng Tư Mã Vụ Tiễn cùng Phượng Lan Dạ nhìn nhau: "Mộc Miên nương nươngvì sao lại muốn gặp ngươi?"
" chuyện này sau nàyrồi hãy nói, ngươi có biết ta ở Ngọc Vãn điện tìm được cái gì không?"
Phượng Lan Dạ vẻ mặt kíchđộng, dùng sức nắm tay Vụ Tiễn, đối với nàng mà nói đây là hiện tượng rất hiếmthấy, Tư Mã Vụ Tiễn lập tức suy đoán nhất định là có đầu mối trọng yếu:"Chẳng lẽ là chuyện Ngọc phi?"
Phượng Lan Dạ dùng sứcgật đầu: "Ta thấy được chữ bằng máu Ngọc phi lưu lại, nhiều năm như vậy thếnhưng không ai phát hiện ra vết máu kia, hiện tại ta rốt cục tin rằng chuyệnnăm đó nhất định có bí mật, người không muốn chết nhất định sẽ lưu lại nhữngđầu mối kia."
" nàng để lại đầumối gì ?"
" chữ bằng máu, làđể lại cho Tề vương, nàng yêu con của mình, như thế nào lại đi tự sát? Cho nênnàng chết đi không phải vì mình vụn trộm với người ta, nàng ấy trong sạch nêntuyệt đối sẽ không đi tự sát ."
Phượng Lan Dạ nói xong,Tư Mã Vụ Tiễn mở to hai mắt, chỉ về phía nàng, hạ giọng: "Ngươi nói ngàyđó Ngọc phi là bị người hại chết ."
Phượng Lan Dạ gật đầukhẳng định, có lẽ trước kia nàng không thể khẳng định, nhưng hiện tại nàng cóthể khẳng định, Ngọc phi đúng là bị hại chết, mà hungthủ sau lưng thật lợi hại, có thể lừa dối với thủ đoạn cao minh như vậy, trongchuyện này hoàng thượng biết được bao nhiêu, sắm vai gì trong chuyện này?
Nữ nhân Hoàng thượng yêuchỉ có một đó là Hoàng quý phi, như vậy vì sao đột nhiên đi cưng chìu Ngọc phiđây, Ngọc phi chết nhất định cùng hoàng thượng thoát không được quan hệ?
Ánh mắt thâm thúy củaPhượng Lan Dạ, một mảnh lạnh giá.
Trong điện rất an tĩnh,hai nữ nhân cũng không nói chuyện, thì những tiểu nha hoàn đi theo nào dám lắmmồm, trong điện thái giám cùng cung nữ tựnhiên cũng không dám nói nhiều.
Trong lúc nhất thời âmthanh yên tĩnh, ngồi một lát, Tư Mã Vụ Tiễn đứng lên lôi tay Phượng Lan Dạ đira ngoài: "Chúng ta đến hoa viên đi dạo một chút đi."
Nói xong nàng phân phóthái giám Hoa Thanh điện chuẩn bị đồ ăn trưa, hai người các nàng dẫn mấy nhađầu ở Hoa Thanh điện đi dạo bốn phía, vừa đi vừa nói chuyện, gió mát chạm vàomặt thật mát mẻ, đặc biệt thoải mái.
" Lan Nhi, muội nóixem năm đó Ngọc phi đến tột cùng là người nào hại chết ?"
Tư Mã Vụ Tiễn dừng lạicước bộ, sắc mặt ngưng trọng nhìn Phượng Lan Dạ, ở trong cung bị giết, khẳngđịnh là cùng những hậu phi kia không thoát được quan hệ, cho nên Tư Mã Vụ Tiễncó chút sợ, chuyện này sẽ không có quan hệ với mẫu phi chứ.
Phượng Lan Dạ biết nànglo lắng cái gì, liền nắm tay nàng, không nhanh không chậm mởmiệng: "Ngươi đừng lo lắng, không phải là Hoa phi nương nương, năm đó chỉsợ nàng ấy vẫn còn là một tiểu cung nữ, bởi vì Hoàng quý phi chết, cho nênhoàng thượng mới phong vị cho nàng, để cho nàng đến ở Hoa Thanh điện, nên chứngtỏ chuyện của Ngọc phi nếu có người ám hại, cũng là người khác."
"Chỉ hy vọng nhưthế"
Tư Mã Vụ Tiễn nghe Lan Dạnói vậy, trong lòng mới buông lỏng một chút, nàng không muốn tình cảm với LanDạ có ngăn trở, nếu như chuyện ngày đó có liên quan đến Hoa phi, nàng đứngchính giữa sẽ rất khó xử, Lan Dạ nói như thế, cuối cùng nàng cũng an tâm mộtchút .
" Lan Dạ, ngươi yêntâm đi, để tra ra chuyện Ngọc phi, sau này ta sẽ giúp ngươi lưu ý, ta thườngxuyên tiến cung bái kiến mẫu phi, thỉnh thoảng nói đến một chút chuyện xưa, lầnsau sẽ giúp ngươi hỏi thăm chuyện Ngọc phi, không thể thoáng một cái hỏi nhiều,sẽ làm cho mẫu phi cảnh giác, chỉ sợ nàng chưa chắc nói."
"Thật ra thì bảnthân ta cảm thấy Hoa phi không biết chuyện trước kia, nếu như biết, nàng quảquyết sẽ không sảng khoái như thế nói về chuyện của Hoàng quý phi, có lẽ rấtnhiều chuyện, nàng cũng không biết, cho nên mới nói như vậy"
Hai người vừa ở vườn hoađi dạo vừa nói chuyện, đi một lúc chợt nghe cách đó không xa có tiếng cườiduyên truyền đến, cả hai không hẹn mà cùng dừng lại, đi tới vài bước, đều đứngở một chỗ trên bậc thềm, sau đó liền thấy trong hoa viên, có người đang chơitrốn tìm, người che mặt chính là công chúa Văn Tường, rất nhiều tiểu nha đầuđang chạy trốn, khiến cho khung cảnh rất náo nhiệt, có người đã phát hiện Tư MãVụ Tiễn cùng Phượng Lan Dạ, nhanh chóng hành lễ: "Tham kiến An vương phi,Tề vương phi."
Công chúa Văn Tường vốnđang hứng thú nghe được tiếng nói, liền gở xuống khăn đỏ trên mặt, lộ ra mộtkhuôn mặt quyến rũ diễm lệ, ngũ quan tinh tế như điêu khắc chợt lóe lên lạnhlùng, không cam lòng tiêu sái đi tới, thi lễ: "Tham kiến Lục hoàng tẩu,thất hoàng tẩu"
Tư Mã Vụ Tiễn gật đầu,đưa tay đở nàng, chẳng biết tại sao, nàng cùng vị công chúa này không thể thânmật, từ khi nàng còn bé cũng là như vậy, nhiều năm đi qua vẫn là như vậy.
Văn Tường làm lễ xong,không để ý tới hai người bọn họ, vung tay lên cao ngạo dẫn mấy cung nữ phía saurời đi, cũng không thèm nhìn tới hai nữ nhân này một cái, đợi đến khi nàng đikhỏi, Tư Mã Vụ Tiễn nhìn Phượng Lan Dạ một cái, không nhịn được thở dài:"Công chúa này cùng muội tại sao chẳng giống nhau như thế? Khi nhìn muộithì ta thấy vừa thoải mái vừa ấm áp."
Nói xong cả cười, đưa taykéo Phượng Lan Dạ hướng vườn hoa trước mặt đi đến, hai người đi dạo một lát,rồi trở lại Hoa Thanh điện dùng bữa trưa, lần này hai người không dám hỏichuyện Hoa phi nữa, sợ làm cho Hoa phi hoài nghi, chỉ phụng bồi Hoa phi kể mộtít chuyện phiếm, dùng xong thiện sau buổi trưa thì xuất cung trở về phủ.
Tư Mã Vụ Tiễn vẫn đemPhượng Lan Dạ đưa đến trước cửa Tề vương phủ.
" Lan Dạ, có chuyệngì thì phái người đưa tin cho ta?"
Phượng Lan Dạ đứng ở dướixe ngựa gật đầu, không quên dặn dò nàng: "Tỷ có chuyện gì cũng phải cầnthông báo cho ta biết"
Tư Mã Vụ Tiễn gật đầu,lúc lên xe ngựa nàng nhớ tới chuyện bắt cóc lúc trước, trong lòng liền khôngyên tâm: "Sau này nếu phải một mình ra ngoài, có chuyện gì thì hai chúngta cùng nhau đi, đừng để cho kẻ ác đắc thủ."
"Được."
Phượng Lan Dạ dùng sứcgật đầu, tiểu Đồng ở trong xe ngựa nở nụ cười: "Tề vương phi cùng chủ tửchúng ta thật đúng là khó chia lìa."
Lời nói này làm mọi ngườiđều nở nụ cười, liền phất tay nói dừng, Phượng Lan Dạ dẫn Hoa Ngạc đi vào, TíchĐan ở trước cửa phủ, vừa nhìn thấy Tiểu Vương phi trở lại, đã sớm cao hứng bướcra nghênh đón: "Tiểu Vương phi trở lại."
"Ừ, "Phượng LanDạ gật đầu, nghĩ đến hôm nay tiến cung có được đầu mối về việc Ngọc phi lưu lạichữ viết, nếu là Nam Cung Diệp biết, hắn nhất định sẽ thật cao hứng, bởi vì ...dù sao nhiều năm, hắn cũng rất thống khổ, hắn cho rằng mình là hài tử bị mẫuthân vứt bỏ, không nghĩ tới ngày hôm nay lại biết, thì ra mẫu phi hắn thươnghắn như vậy, nếu như nàng còn sống, nhất định sẽ là một mẫu thân thiện lương:"Vương gia đâu?"
Nàng muốn lập tức đemchuyện này nói cho Nam Cung Diệp.
Tích Đan lập tức bẩm báo:"Vương gia ở bên trong Tuyển viện, còn có một sự kiện?"
Phượng Lan Dạ vừa ngheTích Đan nói..., vội dừng lại cước bộ: "Còn có chuyện gì?"
"Vương gia phân phóngười đem đồ của Tiểu Vương phi chuyển đến Tuyển viện rồi."
"A?"
Phượng Lan Dạ kêu mộttiếng, có chút khó tin, mặc dù buổi tối hôm qua nàng bị hành thích, Nam CungDiệp cũng bảo nàng chuyển qua đây, thật sự muốn từ nay về sau sinh hoạt cùnghắn ở một cái viện à, nàng thật là có chút ít không quen, làm chuyện gì cũngkhông dễ dàng a, Phượng Lan Dạ sắc mặt có chút âm u, cũng không đi Tuyển viện,trực tiếp chạy tới Liên viện.
Trước cửa Liên viện, đangcó tiểu nha đầu nhìn quanh, vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ trở lại, liền hướng bêntrong kêu lên: "Tiểu Vương phi trở lại, Tiểu Vương phi trở lại?"
Nhiều tiểu nha đầu vọt ra,đi đầu chính là Diệp Linh: "Vương Phi người đã trở lại? Tụi nô tỳ đang chờngười?"
"Xảy ra chuyện gì?Vương gia phân phó người đem đồ chuyển đến Tuyển viện sao?"
Phượng Lan Dạ mặt âm trầmmở miệng, có người gật đầu có người lắc đầu, Diệp Linh lôi kéo cánh tayPhượngLan Dạ : "Không phải vì chuyện này? hôm nay Vương Phi không có ở trongphủ, ngươi biết cái tiện nữ nhân Kiều Lung kia làm cái gì không?"
"Nàng làm cáigì?"Phượng Lan Dạ hỏi ngược lại, nữ nhân kia vừa làm ra chuyện gì? Nàngthật tò mò, quay đầu ngó chừng Diệp Linh, Diệp Linh vừa nhìn Tiểu Vương phi cảmthấy hứng thú, lập tức tức giận kêulên: "Nữ nhân kia biết Vương Phi ngày hôm nay không có ở trong phủ, vì thếđi Tuyển viện bái kiến Vương gia, đây rõ ràng là mượn cơ hội để gặp Vươnggia."
Phượng Lan Dạ vừa nghe,cũng không có phản ứng gì, nàng còn tưởng rằng có chiêu mới mẻ nào nữa?
"Cứ như vậysao?"
Diệp Linh vừa nghe, mặtliền đơ ra, Tiểu Vương phi đúng là không giống với người khác a, may là Vươnggia để cho mọi người yên tâm, bằng không các nàng không thể không buồn chết.
"Vương gia không chovào, trực tiếp kêu người ta đuổi nàng đi, thật sự sảng khoái a."
"Vậy thì sao? Cácngươi muốn nói cái gì?" Phượng Lan Dạ vẻ mặt không hiểu, đối với người đànbà kia nàng từ đầu tới đuôi cũng không để ở trong lòng, hiện tại nàng quan tâmchính là chuyện cuộc sống ở Tuyển viện sau này, có rất nhiều chỗ không thíchhợp a.
"Đồ đạc của ta lúcnào mang đến Tuyển viện?"Phượng Lan Dạ hỏi Diệp Linh, Diệp Linh vừa ngheđến đề tài này, liền cao hứng mởmiệng: "Sáng sớm sau khi Vương Phi đi, Vương gia liền cho người ta đem đồmang đến Tuyển viện, ở trong phòng cách vách của vương gia."
"Người này làm saokhông thể chờ ta trở lại a?"
Phượng Lan Dạ sắc mặt cóchút khó coi, xoay người liền đi ra ngoài, Diệp Linh cùng Hoa Ngạc đi theo phíasau Phượng Lan Dạ, ngay sau đó mở miệng: "Vương gia nói, chỉ cho ta cùngHoa Ngạc cùng tới hầu hạ, mặt khác chọn lấy hai người cơ trí khác, ta liền chọnlấy Diệp Khanh cùng tiểu Hồng, hai người các nàng đã ở đây lâu năm, Vương Phinhìn có được không?"
"uhm? Làm sao cũngđược."
Phượng Lan Dạ bắt đầu tốnhơi thừa lời rồi, nam nhân này tốc độ không phải là quá nhanh đi, một nhóm bốnnăm người xuyên qua cầu Bạch Ngọc nối giữaLiên viện cùng Tuyển viện, lúc này đã là giữa tháng tư, dưới hồ từng đám lá sennon màu xanh trãi rộng, xa xa nhìn lại cả hồ là một màu xanh biếc, trời nướcnhư hoà làm một, Tuyển viện nằm trên hồ hoà cùng màu xanh của trời đất, nhìnnhư thế ngoại tiên cảnh, tiêu diêu thần bí
Nhưng mà khi các nàngđang ở trên cầu thì gặp phải một người không muốn gặp, KiềuLung đang tựa vàotrên cầu nhìn lá sen trên mặt hồ, trên mặt cười nhẹ nhàng, quanh thân nàng mặcy phục màu xanh như nước hồ tạo cảm giác tự nhiên, mặc dù đứng ở trên cầu, thếnhưng nếu người ta không có chú ý, cơ hồ là cùng lá xanh trong nước hòa hợpnhất thể rồi, đợi đi tới phụ cận mới phát hiện có người đang thưởng thức sen.
"Tham kiến TiểuVương phi?"
Kiều Lung nhẹ nhàng thilễ, tiếng nói ôn nhu như nước mang theo nhã nhặn lịch sự.
Diệp Linh vừa nhìn thấynàng liền tức giận, trừng mắt nhìn nàng, Phượng Lan Dạ cũng rất bình tĩnh, phấtphất tay: "Đứng lên đi, Kiều cô nương đi tản bộ sao? Thân thể nghỉ ngơixong khá hơn chút nào không?"
Kiều Lung đứng dậy gậtđầu: "Khá, đa tạ Vương Phi quan tâm."
"Nghỉ ngơi nhiều đi."
Phượng Lan Dạ bởi vì muốntìm Nam Cung Diệp tính sổ, cho nên lướt qua Kiều Lung, chuẩn bị đi vào Tuyểnviện, ai biết Kiều Lung thế nhưng duỗi một tay ngăn trở đường đi của nàng, mởmiệng: "Tề vương phi, có thể mời ta đi thăm Tuyển viện được không? Nơi đócảnh trí rất đẹp ."
Diệp Linh vừa nghe lờicủa nàng, cũng nhịn không được nữa, tức giận chỉ vào Kiều Lung:"Ngươi?"
Phượng Lan Dạ nhấc tayngăn trở Diệp Linh mở miệng, quay đầu nhìnKiều Lung, trong đôi mắt màu đen bố trí thâm thúy âm trầm, sóng ngầm không rõđã bắt đầu khởi động , thật lâu mới đi tới gần một chút, lãnh đạm mởmiệng: "Không được."
Nói xong không hề nhìnKiều Lung một cái, trực tiếp dẫn mấy tên tiểu nha đầu rời đi, Diệp linh cùngHoa Ngạc hất đầu cao ngạo đi qua, phía sau Kiều Lung tức giận dùng sức một dậmchân, ánh mắt âm tàn nhìn đoàn người đi khỏi.
Phượng Lan Dạ vừa đi vừanghĩ, tâm tư Kiều Lung này, thật đúng là vừa nhìn liền hiểu ngay, xem ra là nàngta muốn gả cho Nam Cung Diệp rồi, chuyện buổi tối hôm qua cùng nàng ta có liênquan sao? Xem ra nàng phải thử một chút công lực của nàng ta, nhìn nàng ta cócó công phu hay không? Về phần vầng sáng xanh kia, nàng tin tưởng nhất định làbảo vật gì đó, chẳng qua Kiều Lung này đến tột cùng là vì cái gì mà tới nơinày?
Đoàn người nháy mắt liềnđi tới Tuyển viện, trước cửa Tuyển viện giả sơn được thiết kế bố trí khác nhaulàm cảnh trí trở nên độc đáo, vòng qua những núi giả kia, mấy thị vệ trước đạimôn liền thấy sắc mặt âm trầm của Phượng Lan Dạ, đã sớm cung kính hành lễ:"Ra mắt Tiểu Vương phi"
Phượng Lan Dạ đen mặt đãsớm xông vào, một đường đi thẳng đến Tuyển viện, các nơi cảnh trí cũng đều đượctinh tế điêu khắc mà thành, vừa đẹp vừa hào phóng, hơn nữa còn rất khác biệt,trong viện mấy gian rường cột ở hành lang đều được chạm trổ, cột trụ cao tothẳng đứng, mặt dưới lan can là tầng tầng thềm đá trống không, lúc này yên tĩnhkhông người nào, đợi đến Phượng Lan Dạ đi lên thềm đá, mới nhìn thấy một ngườiđi ra ngoài, chính là Nguyệt Cẩn, vừa nhấc đầu thấy Phượng Lan Dạ, liền cungkính mở miệng: "TiểuVương phi?"
" Vương giađâu?"
"Ở thư phòng ạ? Xinđi theo thuộc hạ đến."
Nguyệt Cẩn ở phía trướcdẫn đường, tiểu nha đầu Phượng Lan Dạ mang theo thì đứng ở hành lang , khôngdám đi về phía trước, bên này Tuyển viện cũng không giống vớinơi khác, các nàng có thể đi vào đã là không dễ, nên không dám chọc tới Vươnggia, đến lúc đó sẽ không có thứ tốt để ăn rồi, mấy người liền quy củ ở dướihành lang thưởng thức phong cảnh. . . . . ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.