Chương trước
Chương sau
Bên trong thư phòng của Tuyển viện, Nam Cung Diệp đangnghiên cứu bố trí cơ quan, bình thường không có chuyện gì làm hắn sẽ nghiên cứunhũng thứ này, bên trong bên ngoài Tuyển viện, trời vừa tối cơ quan sẽ khởiđộng, nếu không cẩn thận xông vào, chỉ sợ có vào mà không có ra.
Tiếng gõ cửa vang lên, Nguyệt Cẩn bên ngoài cung kínhmở miệng: “ Vương gia, tiểu vương phi đã tới”.
“Ừ, vào đi”.
Nam Cung Diệp lập tức thả đồ trong tay xuống, ngẩn đầunhìn qua chỉ thấy đi vào một đạo thân ảnh xinh đẹp, mảnh mai, thân thể này từtừ trổ mã, dáng đi yểu điệu xinh đẹp, đang trở thành một thiếu nữ như hoa nhưngọc, bất quá giờ phút này thiếu nữ vẻ mặt âm trầm, căm tức nhìn hắn.
“Lan Nhi sao vậy?”
Nam Cung Diệp kì quái nhướng mi, Phượng Lan Dạ đi tớichiếc ghế đối diện, đặt mông ngồi xuống. tức giân mở miệng: “Nam Cung Diệp,ngươi chẳng lẽ không thể đợi ta trở lại rồi chuyển qua sao”
Hơn nữa nàng không muốn qua a, nàng là một nữ nhân,hắn là một nam nhân, tuy nói mình vẫn còn nhỏ, nhưng nàng đang từ từ lớn lên,có nhiều chỗ không tiện.
Nam Cung Diệp nheo mắt lại, ánh sáng từ đó phát ra rựcrỡ, như nhiếp hồn đoạt phách, từ từ mở miệng.
“Nàng không muốn qua?”
Câu hỏi này rõ ràng có chút uy hiếp bên trong, PhượngLan Dạ lập tức nghỉ đến hắn ti bỉ vô sỉ,lần trước cong ngứa nàng, sắc mặt âm ngao lập tức nở ra nụ cười, “không phải làý này, hẳn là nên chờ ta trở lại.”
Nam Cung Diệp khóe môi nhết lên nụ cười, chuyển đềtài: “ Lan Nhi hôm nay tiến cung có manh mối gì không?”
Hắn vừa nhắc tới chuyện này, Phượng Lan Dạ liền muốncùng hắn nói chuyện của Ngọc phi, sắc mặt ngưng trọng, đôi mắt đen sâu u hiệnlên tầng sương mỏng, không nói được một lời, nàng thật sự sợ không biết NamCung Diệp nghe xong chuyện này sẽ có phản ứng gì? Cho nên nhất thời không biếtmở miệng như thế nào.
Nam Cung Diệp ngó Phượng Lan Dạ, hắn hiểu rõ nàng, tâmtình rất ít khi dao động, mà giờ này, vẻ mặt sao lại như vậy, đáy lòng càng cảmthấy bất an, từ từ đứng lên: “ LanNhi?”
“ Ta tìm được chữ năm đó Ngọc phi lưu lại, ngày maingươi đi coi một chút sẽ thấy”
Phượng Lan Dạ dùng sức hít một hơi, dùng sức dồnnén,trấn định ngẩn đầu lên.
Nam Cung Diệp bàn tay to nắm lại, sự lạnh lẽo bao phủlấy hắn, đó là luồng sát khí nồng đạm bao quanh mình: “Chữ gì, nàng để lại chữgì, Lan Nhi?”
“Ở một bên đại điện có một chiếc giường êm, bên tronggóc tường hai lớp có chữ viết bằng máu, nếu như ta đoán không sai, đó là chữNgọc Phi lưu lại, ngày mai ngươi tiến cung xem một chút đi"
Phượng Lan Dạ nói xong, Nam Cung Diệp như một con thúbị thương gống lên: “ Lan Nhi đến tột cùng là nàng để lại chữ gì, chữ gì?”
Phượng Lan Dạ không nói nữa, để hắn tự mình đi nhìnmới có thể cảm nhận được tình yêu không thể mai một tronglòng nữ nhân kia.
Nam Cung Diệp tầm mắt từ từ nổi lên hàn khí, hét mộttiếng, thân mình chợt lóe, nhanh như sao băng, nháy mắt liền biến mất trong thưphòng, Phượng Lan Dạ sợ hết hồn thật nhanh đuổi theo ra ngoài cửa, Nguyệt Cẩnvẻ mặt khó hiểu, lo lắng kêu một tiếng:"Vương Phi, đã xảy ra chuyện gì?"
Phượng Lan Dạ đãđoán ra Nam Cung Diệp nhất định tiến cung, sợ hắn phát sinh cái gì ngoài ýmuốn, vội vàng dặn dò Nguyệt Cẩn: "Vương gia tiến cung, các ngươi nhanhchóng đi bảo vệ hắn, nhớ, nhất định phải đem hắn mang về , chuyện này không thểkinh động bất luận kẻ nào, nhớ chưa."
" dạ, VươngPhi."
Nguyệt Cẩn lên tiếng, lậptức chạy đi, dù như vậy Phượng Lan Dạ vẫn lo lắng, bởi vì theo suy đoán củanàng, trạng thái của Nam Cung Diệp bây giờ, rất có thể sẽ đi tìm hoàng thượng,nếu như nguyên nhân Ngọc phi chết đi có liên quan đến hoàng thưượng, như vậyNam Cung Diệp sẽ chỉ làm cho chính mình rơi vào trong vực sâu, cho nên khôngthể để hắn kinh động bất luận kẻ nào, Phượng Lan Dạ đi qua đi lại dưới hànhlang, cuối cùng triệu người ẩn nấp trong chỗ tối ra"Thiên Bột Thần, lậptức đi bảo vệ Vương gia, nhớ, nhất định phải đem hắn mang về , ngàn vạn lầnkhông được kinh động trong cung bấtluận kẻ nào?"
"Nhưng Tiểu Vươngphi?"
Thiên Bột Thần lo lắng annguy của Tiểu Vương phi, nếu nàng xảy ra chuyện gì, hắn cũng khó tránh tráchnhiệm, vì thế rất khó xử, hắn không hy vọng bất cứ người nào trong bọn họ gặpchuyện không may.
" đi đi, đừng lo chota."
" vâng "ThiênBột Thần thấy Vương Phi tức giận, hơn nữa hắn thật rất lo lắng Thiếu chủ, bấtquá cũng không yên lòng Tiểu Vương phi, cho nên không quên dặn dò: "TiểuVương phi, người ở lại bên trong Tuyển viện, đừng đi ra ngoài."
" ừ, ta biếtrồi."
Bên trong Tuyển viện cócơ quan, nàng đã nhìn ra, không những có hơn mười loại cơ quan, trong đó còn đitheo Bát Quái trận , cho nên Thiên Bột Thần mới có thể dặn dò như thế, là sợnàng gặp chuyện không may.
Thiên Bột Thần thấyPhượng Lan Dạ đồng ý, liền nhanh chóng lắc mình rời đi, theo sát Nam Cung Diệp.
Dưới hành lang, PhượngLan Dạ mắt nheo lại, ngửa đầu lên nhìn bầu trời, một đám mây đen không rõ từnơi nào bỗng nhiên bay qua, trời muốn thay đổi sao? Có một số việc từ từ đã nổilên mặt nước rồi, kế tiếp là tinh phong huyết vũ, hay là cầu vồng đầy hàoquang rực rỡ?
Diệp linh cùng Hoa Ngạcđi tới, nhìn Vương Phi vẻ mặt lolắng, không khỏi lên tiếng hỏi thăm: "Vương Phi, sao vậy?"
Phượng Lan Dạ lắc đầu:"Không có chuyện gì, ta mệt mỏi, đi nghỉ ngơi thôi"
Diệp linh lập tức ởphía trước dẫn đường, lúc trước đồ của tiểu Vương phi cũng là nàng cùng Diệpkhanh đưa vào Tuyển viện, cho nên biết gian phòng của nàng ấy ở đâu, mấy ngườicùng đi vào chỗ ở, đây là một phòng lớn gồm ba gian phòng, chính giữa là phòngkhách, phía đông chia ra làm hai gian, bên ngoài là thư phòng, cái gì cần cóđều có, bộ sách, ghế dựa, văn phòng tứ bảo, còn có một cái giường êm, bên tronglà phòng ngủ không lớn lắm, nhưng sắp xếp vô cùng tinh sảo, tất cả đệm chăn đềulà mới, còn tản ra hương thơm nhàn nhạt, đặc biệt là ở phía tây còn có một gianphòng tắm.
" Vương Phi, ngườimệt thì nghỉ ngơi một lát ."
Diệp linh thấy VươngPhi thần thái quả thật khôngtốt lắm, tựa hồ rất mệt mỏi, chẳng lẽ vì ngày hôm nay tiến cung quá mệt mỏi,thử nghĩ xem cũng phải, trong cung toàn là những người lợi hại.
Nàng nào biết đâu rằngPhượng Lan Dạ đang lo lắng Nam Cung Diệp nổi điên, cuồng nộ đi hỏi hoàngthượng, đến lúc đó có thể bị phiền toái.
Bất quá bây giờ nàng nênnghỉ ngơi một chút, chờ buổi tối hắntrở lại rồi nói sau.
" tốt, ta nghỉ ngơimột chút."
Nàng ngủ thẳng một giấctới giờ Mẹo, phía ngoài phòng truyền đến âmthanh la hét ầm ĩ làm thức tỉnh nàng, nàng mở mắt, liền thấy trên bàn đã lênđèn, ánh đèn mông lung, phía ngoài giọngnói càng lúc càng lớn.
Phượng Lan Dạ nhướng mày,không nhịn được kêu lên: "ồn ào cái gì?"
Phía ngoài lập tức có nhahoàn tiến vào, chính là Diệp linh cùng Hoa Ngạc, vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạtỉnh lại, vội vàng chạy vội tới trước giường, khẩn trương mởmiệng.
" Vương Phi, Vươnggia tựa hồ đã xảy ra chuyện?"
"Sao?"
Phượng Lan Dạ quýnh lên,trực tiếp từ trên giường nhảy xuống, nhanh chóng vọt đi ra ngoài, Hoa Ngạc vộivàng lôi kéo nàng: "Chủ tử, y phục còn không có mặc đâu?"
Hai ba người ba chân bốncẳng nhanh chóng thay nàngmặc tốt y phục, đầu tóc cũng không chải, xõa một đầu tóc dài đen nhánh, nhưgấm như trù, thân thể mảnh mai nho nhỏ đã khẩn cấp chạy ra ngoài, chạy thẳngtới gian phòng Nam Cung Diệp, chỉ cách nơi này mấy bước không xa, chỗ ở của hắncùng nàng giống nhau đều có ba gian gắn liền một chỗ.
Bên ngoài sảnh đường đứngthẳng hai thị vệ, vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ tới đây, vội vàng kêu một tiếng:"Tiểu Vương phi?
Phượng Lan Dạ cũng khôngđể ý tới, xông thẳng đi vào, chỉ thấy trước cửa phòng ngủ, cũng có hai thị vệđứng thẳng, thấy Phượng Lan Dạ, đã sớm nghiêng đi thân thể làm cho nàng đi vào,bất quá họ đã ngăn cản hai người Hoa Ngạc cùng Diệp linh.
Phượng Lan Dạ đi vàophòng ngủ, liền thấy bên ngoài bên trong thư phòng đầy bóng người, có NguyệtCẩn cùng Thiên Bột Thần, còn có một tên đại phu, giờ phút này đang ngồi ở dướiđèn kê đơn thuốc, Nguyệt Cẩn cùng Thiên Bột Thần vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ đitới, nhanh chóng cung kính: "Vương Phi?"
" Vương gia làm saovậy?"
Phượng Lan Dạ đã trựctiếp đi vào trong, Thiên Bột Thần đi theo phía sau nàng vào, chỉ thấy trênchiếc giường rộng rãi, giờ phút này đang nằm một người với trạng thái bất an,cho dù nhắm mắt lại, đôi lông mày hẹp dài cũng nhíu chặt, đôi môi mấp mái,không biết nói cái gì đó? Sắc mặt tái nhợt rõ ràng rất khó coi, cả người tựa hồlâm vào một loại ma chướng, không ngừng nói mê, Phượng Lan Dạ tim đau đớn cựckỳ, nàng đi tới, một người đang đứng trước giường tránh ra, chính là người ẩn ởtrong bóng tối Nguyệt Hộc.
Phượng Lan Dạ ngồi vàobên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng, vươn tay nắm lấy tay Nam CungDiệp, trầm giọng hỏi: " Chuyện gì xảy ra?"
Thiên Bột Thần lập tứccung kính bẩm báo: "Thuộc hạ đi theo Thiếu chủ vào Ngọc Vãn điện, khôngbiết vì sao Thiếu chủ bỗng nhiên nổi điên lên, đập phá rất nhiều đồ trong điện,còn muốn đi hỏi hoàng thượng, thuộc hạ ghi nhớ Tiểu Vương phi phânphó, cho nên ba người hợp lực đánh bất tỉnh Thiếu chủ, mang trở về, bất quá saukhi trở về, Thiếu chủ vẫn chưa từng tỉnh lại, ngược lại cứ nói mê sảng."
Phượng Lan Dạ không nóithêm gì nữa, nàng biết vì sao Nam Cung Diệp thống khổ như vậy, qua nhiều năm,hắn vẫn hận mẫu thân bỏ rơi hắn, nhưng hôm nay khi nhìn thấy những chữ bằng máukia, mẫu thân rõ ràng rất yêu hắn, cái chết của nàng là bất đắc dĩ, cho nên hắnmới thống khổ mà tự trách như thế, hắn không có giúp mẫu thân tra rõ chântướng, ngược lại còn giống như người khác oán hận nàng, cho nên đáy lòng tựtrách, mới có thể kích thích mà mất đi tâm trí.
"Đi lấy thuốctới để cho vương giauống."
" Dạ, VươngPhi."
Nguyệt Cẩn cùng Thiên BộtThần lên tiếng đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Phượng Lan Dạ.
Phượng Lan Dạ vươn taynắm lấy tay Nam Cung Diệp, hắn cảm nhận được có người cầm tay hắn, lập tức theobản năng nắm chặt, bởi vì đau khổ,thân thể khẽ nóng, hơn nữa còn có mồ hôi hội chảy xuống, đầu tóc ướt nhẹp giốngnhư vừa rửa qua nước, giờ phútnày hắn tựa như một hài tử đang mê mang, ngũ quan tinh tế bao phủ đau đớn, giàyvò lấy thân mình, Phượng Lan Dạ vươn ra một tay vuốt lên giữa lông mày hắn , ônnhu mở miệng.
" Diệp, không cóchuyện gì rồi, chuyện cũng đã qua, mẫu phi trên trời có linh thiêng nhất địnhhi vọng ngươi thật vui vẻ , nàng lưu lại chữ đó là hi vọng ngươi hiểu, ngươikhông phải đứa trẻ không ai cần, nàng yêu ngươi, một mực mong ngươi trưởngthành "
Trong phòng, Phượng LanDạ vẫn nói chuyện, trấn an Nam Cung Diệp, không biết là bởi vì lời nàng nói...,hay là hắn mệt mỏi, cuối cùng cũng an ổn chìm vào giấc ngủ, bất quá sắc mặt vẫnrất yếu ớt, hơn nữa trên người nhiệt độ vẫn cao.
Nguyệt cẩn đi ra ngoàicầm thuốc, rất nhanh đưa vào, Phượng Lan Dạ nhận lấy bảo Nguyệt cẩn đở dậy NamCung Diệp nàng tới cho hắn uống, đáng tiếc liên tiếp đút vài hớp, Nam Cung Diệpcăn bản không há mồm, chén thuốc theo khóe miệng chảy xuống, bên trong áo lótmàu trắng cũng dính bẩn rồi, cuối cùng chỉ đành phải để xuống, giúp hắn lau .
Đám người Nguyệt Cẩn cùngThiên Bột Thần nóng lòng, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu nhưkhông uống thuốc như thế nào khỏe lại được?
" Vương Phi, phảilàm sao bây giờ?"
Phượng Lan Dạ lông màychau lại, nhất thời không có chủ ý gì, nàng chưa từng gặp qua loại tình huốngnày, hắn không chịu uống thuốc phải làm sao bây giờ? Trước mắt thân thể cònnóng lên, chỉ có hạ nhiệt, tâm trí mới có thểkhôi phục, người mới sẽ tỉnh lại.
"Các ngươi đi rangoài đi, để ta."
Hai đại nam nhân kinhngạc nhìn Tiểu Vương phi, không biết nàng có biện pháp tốt gì, trong chốc látgiật mình, rất nhanh đi ra ngoài, Phượng Lan Dạ dặn dò bọn họ: “Tối nay ta tớicoi chừng hắn, những người đang làm nhiệm vụ thì lưu lại, những người khác đinghỉ ngơi đi."
" Vâng, VươngPhi."
Gian phòng lần nữa yêntĩnh lại, Phượng Lan Dạ nhìn Nam Cung Diệp đang an tĩnh nằm, sắc mặt của hắncàng ngày càng ửng hồng, nếu không uống thuốc, chỉ sợ sảy ra chuyện xấu, PhượngLan Dạ cắn răng một cái, bất chấp tất cả, bưng chén thuốc ở một bên lên, uốngmột hớp trong miệng, chậm rãi cúi người, nhìn khuôn mặt kia càng ngày càng gần,mặt không khỏi nóng lên, tim đập liên hồi, nàng mặc dù hiện tại mười ba tuổi, nhưngtư tưởng, cũng là một cô nương mười tám mười chín tuổi, hơn nữa còn không cónói qua yêu thương, đối mặt với hình ảnh hấp dẫn lòng người như vậy, nàng khôngkhỏi bối rối, cuối cùng đành nhắm mắt lại, chỉ vì cứu người mà làm, nhích tớigần mặt hắn, cảm nhận được mặt hắn mềm mại nhẵn nhụi, mang theo mùi hương nhẹthoang thoảng, thấm lạnh một mảnh, khuôn mặt nàng càng áp gần,cánh môi hắn không tự chủ được há mồm, để nàng đưa vào.
Một ngụm tiếp một ngụm,cho đến khi gần hết, Phượng Lan Dạ mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này nàng mới pháthiện khuôn mặt mình đầy mồ hôi, sợi tóc dính liền ở tóc mai, trong không gianyên tĩnh, tim của mình đập lúc lên lúc xuống, rõ ràng vô cùng, trên ngực phậpphồng, hiếm thấy cảm xúc nổi lên sao động, nhìn nam nhân an tĩnh nằm, tầm mắtkhông tự chủ được nhìn vào môi của hắn, độ cong ưu mỹ mê người, hơn nữa mới vừarồi đụng vào, cũng biết đôimôi mềm mại tựa như cây bông, mịn màng vô cùng.
Dưới ánh đèn mờ ảo, khuônmặt nhỏ bé của Phượng Lan Dạ đỏ au giống hoa hồng, mùi thơm bức người, nàngkhông dám nhìn người trên giường nữa, chỉ cầm tay của hắn, khẽ tựa vàobên giường.
Người trên giường khôngbiết là bởi vì uống xong thuốc, hay là biết có người một mực ở bên cạnh hắn,nên an ổn ngủ, giữa lông mày sự thống khổ tản đi, cũng không nói mê sảng nhưhồi nảy, chỉ là cầm thật chặc một bàn tay của Phượng Lan Dạ, tự hồ sợ nàng vứtbỏ hắn, một loại cảm giác không buông ra, Phượng Lan Dạ rút tay cũng khôngđược, cuối cùng đành phải nằm ở bên giường của hắn, ngây ngốc nhìn hắn, từtừ ngủ thiếp đi.
Một đêm đi qua, sáng sớmkhi ánh mặt trời đầu tiên xuyên thấu cửa sổ chiếu vào, người ngủ trên giườnggiật mình, từ từ mở mắt, trong nháy mắt vẻ thị huyết nổi lên, quanh thân liềntoát lên sát khí, nhưng khi ánh mắt từ từ nghiên về phía người ở bên giườnghẹp, ánh mắt không tự chủ được trở nên mềm mại, thật giống như thấy bảo bốimình yêu thích nhất vậy, một tay buông ra sờ tóc của nàng, lông mày, ánh mắtcủa nàng, tiểu nha đầu vừa xinh đẹp vừa đáng yêu của hắn, đối với hắn cuộc đờinày chỉ làm được đúng một chuyện, chính là cứu nàng, còn làm cho nàng thành phitử của mình, đêm qua phát sinh hết thảy, trong tiềm thức hắn đầu biết đến, nàngvẫn phụng bồi hắn nói chuyện, sau đó mớm thuốc cho hắn, đôi môi mềm mại, đụngchạm vào trên môi của hắn, làm cho tim của hắn đắm chìm, không hề bối rối bấtan nữa, bởi vì biết hắn còn có người muốn chiếu cố, có lẽ trước kia hắn khôngchỉ không bảo vệ mẫu phi, ngược lại còn căm hận nàng, nhưng là sau này hắn phảibảo vệ Lan nhi, không để cho ai xúc phạm tới nàng ấy.
Lan Nhi, ta sẽ chờ ngươilớn lên, sẽ một mực nơi này chờ ngươi.
Nam Cung Diệp si ngốcnhìn tiểu nha đầu này, một đầu tóc đen che ở trên bả vai nho nhỏ, người thì gầyyếu như vậy nhưng quanh thân ẩn chứa năng lượng khổng lồ, nếu khôngcó sự tồn tại của nàng, chỉ sợ hắn sẽ tránh không khỏi sự hành hạ lần này .
Người nằm ở bên giườnggiật mình, Nam Cung Diệp thật nhanh buông tay ra, nhắm mắt lại làm bộ đang ngủ.
Phượng Lan Dạ giật mình,cảm giác xương sống thắt lưng đều đau, buổi tối hôm qua cứ như vậy mà gục ở bêngiường ngủ một đêm, mở mắt ra nhìn thấy Nam Cung Diệp sắc mặt cuối cùng đã khôiphục như cũ, giờ phút này rất an tĩnh ngủ ở trên giường, trong lòng nàng thởphào nhẹ nhõm, thật ra thì hắn cũng không có gì đáng ngại, chỉ là một lúc mấtđi tâm trí, mới có thể nổi điên lên, tiện đà hôn mê bất tỉnh, hiện tại cuốicùng đã không có chuyện gì rồi, tin tưởng kế tiếp hắn có thể bình tĩnh xử lýchuyện này.
Nghĩ tới đây, Phượng LanDạ đứng lên, chuẩn bị trở về phòng rửa mặt một phen, ai biết nàng vừa động, ngườitrên giường liền tỉnh lại, mở mắt nhìn nàng, ôn nhu gọi:"Lan Nhi?"
" ừ, ngươi đã tỉnh,không có chuyện gì là tốt rồi."
Phượng Lan Dạ gật đầu,vươn ra bàn tay nhỏ bé sờ trán của hắn một chút, xác định khôngcòn nóng cũng không có cái gì không tốt, nên không lo lắng nữa.
“ không nghĩ tới nhiềunăm nay ta vẫn hận mẫu phi như vậy, thì ra mẫu phi lại rất yêu thương ta."
Nam Cung Diệp nghĩ đếndòng chữ nhìn thấy tối hôm qua, cả người đình ngưng tụ nồng đậm bi thống ở bêntrong, ánh mắt sâu u, nổi lên một tia lửa, trên ngũ quan tuấn mỹ hiện lên lãnhý, có một số việc chưa chắc như mặt ngoài nhìn qua, mặc dù hắn hoài nghi, nhưnglại chưa từng nghĩ tới có một ngày có thể tận mắt thấy mẫu phi lưu lại dòng chữbằng máu, nàng đã dùng sức lực như thế nào mới lưu lạiđược mấy chữ này.
Phượng Lan Dạ nhìn hắnrất đau lòng, vội vươn tay ra cầm lấy tay lấy hắn: "Đừng suy nghĩ, tanghĩ Ngọc phi nương nương lưu lại mấy chữ này, là muốn cho ngươi hiểu nàng yêungươi, muốn vui vẻ ngươi, nàng nhất định ở một nơi nào đó phụng bồi theo ngươi,mà không phải để ngươi khổ sở như vậy, nếu ngươi như vậy nàng ngược lại khôngan lòng."
Nam Cung Diệp ngửa đầulên, trên mặt đã bình tĩnh lại, dùng sức gật đầu: "Ừ, ta tin tưởng nàng sẽở nơi nào đó nhìn ta."
Nói xong thì không nóithêm gì nữa, yên lặng khoản một nén hương, mới ngửa đầu lên nhìn về Phượng LanDạ: "Lan Nhi, ta nhất định sẽ tra rõ chuyện này, nếu người nào đã hạinàng, ta sẽ không tha cho hắn, bất kể là ai?"
Âm thanh ngoan lệ, thậtgiốn như Tu La địa ngục với sát cơ nặng nề
Phượng Lan Dạ không nóigì thêm, không biết phía sau đích thực tột cùng là chuyện thế nào, bất quá nàngsẽ giúp hắn tra rõ .
“Ngày hôm qua ta đã hỏiqua Hoa phi, biết được một chuyện."
Phượng Lan Dạ dừng lạinhìn Nam Cung Diệp, hắn đang lẳng lặng nhìn nàng vừa khôi phục lại vẻ bí hiểm,thấy Nam Cung Diệp trấn định tự nhiên, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, mở miệng nóitiếp: "Thật ra thì Hoa phi trướckia chỉ là một phi tử nho nhỏ, cũng không phải đứng trong hàng ngũ bốn phi, bởivì nàng cùng Hoàng quý phi tình như tỷ muội, Hoàng quý phi trước khi chết mớithỉnh cầu hoàng thượng, hảo hảo chiếu cố mẫu tử các nàng, hoàng thượng mới cóthể thăng Hoa phi, trở thành một trong bốn phi, mà trong bốn phi trừ Mai Phi,Nguyệt phi, còn có mẫu phi củangươi Ngọc phi nữa."
Nam Cung diệp ánh mắt sâunhư hàn đầm, trầm giọng mở miệng: "Như vậy Hoa phi có biết năm đó Ngọc Vãnđiện đã xảy ra chuyện gì hay không ?"
Phượng Lan Dạ lắc đầu:"Ta nghĩ nàng không biết, nếu như biết nàng sẽ không nói chuyện Hoàng quýphi, Hoàng quý phi Diệp Tương Tình, là mẫu phi của Ngũ hoàng tử Thụy Vương ,nghe nói nữ nhân hoàng thượng yêu chỉ có vị Diệp Tương Tình kia, như vậy hắn vìsao phải đem Thụy Vương đuổi ra kinh thành, từ góc độ này mà nói, sợ rằng ngườihoàng thượng chọn thái tử vẫn là vị ThụyVương gia này, hắn làm như vậy chỉ vì bảo vệ Thụy Vương gia"
" Ngũ hoànghuynh?"
Nam Cung Diệp con ngươichợt lóe lên ánh sáng, đối với đại vị tranh giành, hắn không có gì hứng thú,nhưng nếu vì vậy mà mẫu phi hắn chết đi, thì hắn không thể không làm rõ.
" chẳng lẽ mẫu phita chết đi cùng Hoàng quý phi có liên quan?"
Nam Cung Diệp trầm mặcnghĩ, tìm kiếm bí ẩn đã bị giấu kín trong chuyện này, đứng ở bên giường PhượngLan Dạ nhăn lông mày.
"Nghe nói vị Hoàngquý phi đó là bị bệnh chết, sau đó hoàng thượng cưng chìu mẫu phingươi, nếu như hoàng thượng thật yêu vị Hoàng quý phi kia, làm sao lại đi cưngchìu mẹ ngươi đây? Trong chuyện này?"
Phượng Lan Dạ không cónói tiếp, Nếu hết thảy thật sự là hoàng thượng thiết cục, vậy thì hắn quá ácđộc rồi, đến tột cùng Ngọc phi đã làm chuyện gì khiến cho hoàng thượng phảihành động như vậy, còn đem Nam Cung Diệp đưa đến nơi đầu sóng ngọn gió, mớinghĩ tới đây thôi liền không rét mà run, đây là phụ hoàng sao? Nếu như nói hếtthảy không phải là hoàng thượng thiết kế, thì lại có người phương nào mà bàyđược bố cục thiên y vô phùng đến thế, nhiều năm như vậy mà không có một chúttin tức tiết lộ ra ngoài.
Nam Cung Diệp mặt âmngoan thành một mảnh, thật giống như sự yên tĩnh trước cơn bão táp, thực đángsợ, con ngươi lóe lên sát khí.
"Ngươi nói là phụhoàng đã động tay chân?"
"Ta hi vọng khôngphải, nhưng bố cục cao sâu như thế, còn có thái độ không hợp lý của hắn trongchuyện này, không thể không làm cho người ta hoài nghi, một người khôn khéo nhưthế, sao lại không biết cưng chìu ngươi, sẽ cóhại đến ngươi chứ? Nếu như hắn thật là một người bình thường, hoặc là người mơhồ thì có thể, đáng tiếc hắn hết lần này tới lần khác lại là một ông vua khônkhéo."
Phượng Lan Dạ nói xong,liền không nói gì nữa, hãy để cho hắn tự nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn phảitiếp nhận những tin tức này, quả thật có chút làm cho người ta khó chấp nhận,đầu tiên là mẫu phi lưu lại dòng chữ, hiện tại lại dính líu đến hoàng thượng,nàng biết thật ra thì, có rất nhiều chuyện trong lòng Nam Cung Diệp đã có sựnghi ngờ, nhưng là chờ sự thật phơi bày ra, đó là hai việc khác nhau .
Đợi đến khi Phượng Lan Dạđi ra ngoài, Nam Cung Diệp dùng sức đánh lên cột giường, liền nghe được thanhâm vang lên, sau đó thì không có một tia thanh âm nào nữa.
Phượng Lan Dạ trở về từphòng, Diệp linh cùng Hoa Ngạc đang ở ngoài cửa nhìn quanh, vừa nhìn thấy nàngtrở lại, vội cung kính hỏi thăm: "VươngPhi, Vương gia có khỏe không."
" ừ, không có chuyệngì."
Nàng đi thẳng vào trong,Hoa Ngạc theo phía, Diệp linh mang hai nha đầu đi chuẩn bị đồ ăn sáng, rấtnhanh liền đưa lên.
" Vương Phi, ngườiđói rồi, nhịn một đêm, đã mệt mỏi đi, ăn xong nghỉ ngơi một chút."
Diệp linh quan tâm mởmiệng, Phượng Lan Dạ gật đầu, đêm qua thật ra thì nàng cũng không làm cái gì,chẳng qua là gục ở bên giường ngủ rất khó chịu, toàn thân đau, nhất là lưng.Bên trong phòng khách rất yên tĩnh, không có một chút tiếngvang, Phượng Lan Dạ an tĩnh ăn cơm,bất quá chỉ ăn mấy đũa. Liền dừng lại, gương mặt tự nhiên đỏ lên, kiều diễmchói mắt.
Nàng đang nhớ lại hìnhảnh tối hôm qua dùng miệng mớm thuốc, Nam Cung Diệp tựa hồ không biết chuyệntối hôm qua, nghĩ như vậy,trong lòng nàng còn thản nhiên một chút, bằng không, không biết như thế nào đểđối mặt với hắn, thật là quá xấu hổ.
Một bên Diệp linhnhìn Tiểu Vương phi ngây người, vội vàng hỏi thăm: "Vương Phi không hợpkhẩu vị sao? Để nô tỳ chuẩn bị cái khác"
" Không, rất tốt, takhông có khẩu vị, dọn xuống đi."
Phượng Lan Dạ để đũaxuống, nàng quả thật ăn không nổi, xoay người hướng bên trong đi tới.
Diệp linh ý bảo Diệpkhanh cùng hai nha hoàn mặt đồ hồng đem đồ vật thu dọn đi xuống, mình giúp TiểuVương phi vào phòng ngủ, hầu hạ nàng nghỉ ngơi.
Phượng Lan Dạ trợn trònmắt nằm ở trên giường, trong lúc nhất thời ngủ không được, nhìn hai tiểu nha đầu,nàng lại nhớ tới nữ tử Kiều Lung còn đang ở trong phủ, nữ nhân này đến tột cùnglà lai lịch ra sao, còn nữa, nàng ta võ công hay không?
Nghĩ tới đây khóe môi nởra nụ cười, ngoắc tay ý bảo Diệp linh đưa tai tới thấp giọng nói thầm mấy câu.
Diệp linh lập tức mặt màyhớn hở, vui mừng không dứt: "Tốt, để nô tỳ đi làm?"
Xoay người kéo Hoa Ngạcđi ra ngoài, Hoa Ngạc không biết chủ tử nói cái gì, liền đuổi theo Diệp linhhỏi, hai người một đường vừa đi vừa nói, Phượng Lan Dạ an tĩnh nằmnghỉ ngơi, trong đầu không tự chủ được lại nghĩ tới hình ảnh buổi tối hôm qua,vẻ mặt càng ngày càng đỏ, vươn bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ mặt của mình, Phượng Lan Dạa Phượng Lan Dạ, ngươi có phải quá háo sắc rồi hay không, làm sao cứ nghĩ đếnchuyện này vậy, sau này không cho phép suy nghĩ nữa, ngủ, nàng tự mình ra lệnhcho mình, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Bên trong Thanh Mãn viện,Kiều Lung đang ở bên trong viện đi dạo, vẻ mặt như cóđiều suy nghĩ, không nghĩ tới Tề vương lại làm cho nàng hết đường xoay xở, ởLong Tường quốc, nàng muốn làm gì thì làm, có bao giờ bực mình, ấm ức bực mìnhnhư vậy đâu, càng nghĩ trong lòng càng phiền, lúc này phía trước viện môn vanglên thanh âm càng ngày càng gần.
Kiều Lung vừa nhấc đầutrông qua, liền thấy nha đầu lần trước kiếm nàng tìm phiền toái, đang lĩnh mộtđám người tới đây, ánh mắt không khỏi lãnh, giận nhìn chằm chằm người đang điđến.
Thật là tức giận mà, rấtmuốn hảo hảo dạy dỗ các nàng một bữa, bất quá, Kiều Lung chợt nhớ tới mộtchuyện.
Nếu bây giờ cùng đám nhađầu này động thủ, mình lại bị thương, vậy trong thời gian ngắn không cần rakhỏi Tề vương phủ rồi, khóe môi vẽ nhếch lên nụ cười lạnh lùng.
Lúc này Diệp linh đã mangtheo một đám người đi tới, thật nhanh vây quanh Kiều Lung, tức giận nhìn chằmchằm nàng.
" Kiều Lung, bệnhcủa ngươi đã tốt rồi, chúng ta đi đưa ngươi xuất phủ."
Kiều Lung sửng sốt, nàngcho là những người này tìm đến gây sự, không nghĩ tới lại trực tiếp đuổi nàngxuất phủ, nàng làm sao có thể đi, nghĩ tới đây, liền vươn tay đè lại lồng ngựccủa mình, mềm mại đáng yêu suy yếu mởmiệng: "Diệp linh, Vương Phi các ngươi giữ ta lại để dưỡng thương, ngươichỉ là một tiểu nha hoàn muốnlàm gì?"
Diệp linh khóe môi vẽ ranụ cười lạnh: " Vương Phi chúng ta lưu lại ngươi là để dưỡng thương, nhưngbây giờ thương thế của ngươi tốt rồi, còn không đi, chuyện này cũng không phảido ngươi quyết định."
"Người đâu, đemngười này kéo ra ngoài."
" vâng"
Đi theo phía sau chính lànha hoàn Liên viện, chừng bảy tám người, một người đi qua kéo thân thể của KiềuLung, Kiều Lung nào muốn đi, liền giả vờ lảo đảo ngã tránh trái, tránh phải,vừa lúc đụng vào trên cây cột, đau đến nhe răng nhíu mài, nước mắt chảy xuống,chỉ vào Diệp linh.
"Các ngươi thật quáđáng, ta muốn đi tìm Vương Phi các ngươi."
" Vương Phi đangnghỉ ngơi, lần trước cũng là bởi vì ngươi, chúng ta mới bị phạt, lần này vôluận như thế nào không thể để cho Vương Phi biết."
Phía sau mấytiểu nha hoàn phụ họa : "Đúng, không thể để cho Vương Phi biết, nếu khôngchúng ta lại bị phạt.
" Đem nàng kéo rangoài, cùng nàng nói nhảm làm cái gì."
Diệp linh ra lệnh mộttiếng, mấy người phía sau như lang như hổ nhào đầu về phía trước, bất kểKiều Lung là mỹ nhân quốc sắc thiên hương như thế nào, lúc này Kiều Lung bấtchấp đau đớn nhảy dựng lên, đang ở lúc mấy người Đông ngã Tây đụng, chỉ ngheđược nàng gào thét lên: "Các ngươi khi dễ ta, các ngươi khi dễ ta."
Tiếng khóc, vang động cảThanh mãn viện yên tĩnh và truyền tới quản gia Vương Phủ , lập tức có người đibẩm báo cho Tích quản gia, Tích quản gia nhanh chóng, vội vàng dẫn người đi tớixử lý, chỉ thấy Diệp linh hùng hổ mangtheo mấy tên nha hoàn đang vây bắt Kiều Lung, Kiều Lung giờ phút này mệt mỏi,thân thể ngồi chồm hổm trên mặt đất, đầu tóc toàn bộ tản mát , y phục cũng bịxé thành bảy tám mảng, nhìn qua thê thảm vô cùng.
Tích quản gia quát mộttiếng bảo ngưng lại: "Diệp linh, ngươi đang ở đây làm gì? Coi chừng VươngPhi lại phạt ngươi."
Diệp linh vẻ mặt khôngsợ hãi, trên thực tế nàng sớm nói. . . . . . , mấy người gia đinh phía saunàng, thật sự cũng không động thủ, chẳng qua là hù dọa nàng mà thôi, ai biết nữnhân này sau một phen xô đẩy, trên người lại vùi vập, tựa hồ bị đánh cho khôngnhẹ, nhưng nàng nhìn được rất rõ ràng, mấy người các nàng căn bản không có độngthủ, nữ nhân này xem ra không đơn giản a, khó trách Vương Phi bảo nàng dẫnngười đi tới thử dò xét nàng ta, coi thử nàng ta đang cất dấu cái gì?Nàng ta muốn làm gì.
Tích quản gia phân phóngười phía sau đở Kiều Lung đứng dậy, mặt không chút thay đổi phân phó hai nhađầu bên trong Thanh Mãn viện : "Còn không đem người mang vào đi rửamặt."
"Dạ, Tích quảngia."
Hai tiểu nha đầu kia lêntiếng trả lời, rồi dìu Kiều Lung đi xuống.
Tích Đan xoay người lạibước tới trước mặt Diệp linh, sắc mặt âm trầm khiển trách: "Diệp linh,ngươi vừa gây chuyện, coi chừng Vương Phi trừng phạt ngươi."
Diệp linh không sợ khôngrun mở miệng: "Tích quản gia yên tâm, Diệp linh đã làm như vậy, tự biết đinhận tội với Vương Phi."
Nói xong xoay người mangngười rời đi, Tích đan đứng ở tại chỗ trợn mắt há miệng nhìn, không biết đây làý gì? Lúc này có người đi tới: "Tích quản gia, có người trong cung đến,nói hoàng thượng bảo Vương gia nhập cung."
"Được, ta đi Tuyểnviện bẩm báo Vương gia."
Tích quản gia lập tức đira ngoài, cũng không để ý tới động tĩnh Thanh Mãn viện .
Tuyển viện, trong phòngPhượng Lan Dạ , Diệp linh đang bẩm báo chuyện đã xảy ra, nàng vốn định đợi TiểuVương phi tỉnh lại mới bẩm báo , ai biết Vương Phi căn bản không có ngủ, nàngliền nhanh chóng bẩm báo.
Phượng Lan Dạ lông màinhíu lại, ánh mắt lạnh lẽo, tựa vào giường không nhúc nhích.
Tốt cho ngươi Kiều Lung ,thì ra ngươi biết võ công, e rằng thân thủ còn rất bất phàm, xinh đẹp lại cótâm kế, còn có thêm thân thủ bất phàm cô gái này đến tột cùng từ nơi nào nhô ra, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, vậy tối hôm đó chính là nàng ta đã ám sátmình sao, lúc đó không nhìn thấy bóng người chỉ nhìn thấy một quầng sáng, trênngười nàng ta nhất định là ẩn dấu bảo vật, đêm đó nàng để cho Thiên Bột Thần đibắt người, thế nhưng không công mà về, không chỉ như thế, ngay cả một chút đầumối cũng không có, muốn từ trong tay Thiên Bột Thần chạy đi, sợ rằng có rất ítngười làm được như vậy, nhưng vì sao hắn không nói gì?
Chẳng lẽ Kiều Lung cùngThiên Bột Thần?
Phượng Lan Dạ nghĩ tớiđây liền không có nghĩ tiếp, bởi vì nàng không nghĩ Thiên Bột Thần sẽ làm nhưvậy, hắn đi theo Nam Cung Diệp đã nhiều năm, ngay cả tuổi thọ của mình cũngchịu bị tổn hại, người như vậy làm sao lại bán đứng bọn họ chứ, nhưng mà chuyệngì xảy ra? Xem ra nàng nên lưu tâm một chút.
Vừa nghĩ đến đây, liềnnghe được phía ngoài có tiếng nói, nàng cau mài phân phó: "Phía ngoài cóchuyện gì? Đi xem một chút."
"Dạ, VươngPhi."
Diệp linh đi ra ngoài,Hoa Ngạc đi tới hầu hạ Phượng Lan Dạ , rửa mặt, búi tóc lên lộ ra gương mặtxinh đẹp động lòng người.
Rất nhanh Diệp linh đivào bẩm báo: "Vương Phi, là hoàng thượng bảo Vương gia tiến cung, ngheTích quản gia nói, Tấn vương phủ cùng Sở Vương phủ bắtđược một nhóm nghiệt đảng."
Nghiệt đảng này đại kháichính là Trưởng Tôn nhất tộc , chuyện này thì bọn họ biết nên Phượng Lan Dạkhông quan tâm, nàng lo lắng chính là tối hôm qua Nam Cung Diệp mới bị kíchthích, hôm nay nếu đi vào cung chỉ sợ sẽ làm cho hoàng thượng nghi ngờ, vừanghĩ tới đây nàng liền nóng lòng, thật nhanh lắc mình xông ra ngoài.
Đúng lúc nhìn thấy NamCung Diệp từ một con đường khác đi ra cửa, dưới ánh mặt trời, hắn một thân yphục màu trắng cẩm y, một thân bạch y này ngay cả một chút trang sức cũng khôngcó, trắng tựa như tuyết trên núi cao, như mây trên bầu trời xanh, không nhiễmbất kỳ một chút bụi trần, ngũ quan tuấn mỹ, như khắc như họa, giở tay nhấc chânlại càng ưu nhã vô cùng, Phượng Lan Dạ thấy vậy sửng sốt, cũng dừng lại cướcbộ, không nghĩ tới hắn khôi phục mau như vậy.
Nam Cung Diệp đã chú ýtới, ngoắc tay ý bảo Phượng Lan Dạ đi qua, đợi đến nàng đi tới phụ cận, thìvươn tay sờ sờ đầu của nàng, ôn nhu mở miệng.
"Đợi ở trong phủđừng có chạy lung tung, Bổn vương rất nhanh sẽ trở lại."
" Ngươi để cẩn thậnmột chút "Phượng Lan Dạ nhẹ nhàng nói, nhìn hắn đi ra ngoài, cho đến khikhuất dạng nàng mới từ từ rời đi.
Nam Cung Diệp rời điVương Phủ tiến cung, Phượng Lan Dạ mặc dù lo lắng như cũ, nhưng cũng đã thảnnhiên hơn, Nam Cung Diệp đã khôi phục lại lãnh ngạo, nàng tin tưởng hắn tự cóchủ định, trước mắt nàng có chuyện khác làm.
Phượng Lan Dạ xoay ngườiđi vào phòng khách, Diệp linh cùng Hoa Ngạc đi theo phía sau, nàng phân phó HoaNgạc: "Canh giữ ở trước cửa, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào?"
"Dạ, VươngPhi."
Hoa Ngạc lên tiếng, đứngở trước cửa, nhìn Diệp linh theo sát phía sau chủ tử, đáy lòng hiện lên một cổchua xót, không nghĩ tới mình một đường theo chủ tử, kết quả là, chủ tử lạikhông trọng dụng nàng, ngược lại đối với Diệplinh tốt hơn so với mình, nên biết rằng các nàng đều là người của Vân Phượngquốc, bao nhiêu năm tình cảm so ra đều hơn so với những người khác, nhưng kể từkhi công chúa tỉnh lại, tình cảm đối với mình không giống như trước nữa, HoaNgạc quay đầu nhìn bên ngoài viện, vẻ mặt ngơngẩn.
Bên trong phòng khách,Phượng Lan Dạ nào biết đâu rằng Hoa Ngạc trăm mối lo nghĩ, nàng gọi Thiên BộtThần ra.
"Thiên Bột Thần, tanghĩ để cho ngươi đi làm một chuyện?"
"Xin Vương Phi phânphó."
Thiên Bột Thần cung kínhtuân mệnh, Phượng Lan Dạ vừa uống trà vừa mở miệng: "Giết kiều lung."
Nàng vừa nói xong, ThiênBột Thần đột nhiên ngửa đầu lên, mở to hai mắt khó tin, hắn cho là mình nghelầm, Tiểu Vương phi muốn giết Kiều Lung, chuyện gì đã xảy ra? Vì sao phải giếtKiều Lung, lúc trước không phải đang rất tốt sao?
"Vương Phi vì saophải giết Kiều cô nương, chẳng lẽ là bởi vì Thiếu chủ?"
Chẳng lẽ là Thiếu chủthích Kiều cô nương, cho nên Vương Phi muốn động thủ, tại sao mình lại khôngbiết chứ, Phượng Lan Dạ ánh mắt buồn bả, trầm giọng mở miệng: "chuyệnkhông liên quan Vương gia, ta cảm giác Kiều Lung lailịch có chút quỷ dị, để tránh cho Tề vương phủ mang đến mầm tai vạ, cho nênnhất định phải giết chết nàng."
"Vương Phi?"
Thiên Bột Thần cúi đầukhông dám nhìn Phượng Lan Dạ ngồi trên thượng vị, hắn phải làm sao bây giờ? Đếnbây giờ lão chủ nhân còn chưa có chỉ thị tới đây, lão chủ nhân rốt cuộc nghĩnhư thế nào, tại sao lại phái Kiều Lung tới chứ, thư của mình lão chủ nhân nhấtđịnh đã nhận được, sao bây giờ còn chưa thấy động tĩnh, lão chủ nhân không phảilà người hồ đồ như vậy a.
Thiên Bột Thần trăm nghĩvẫn không có lời giải, bất quá Vương Phi vẫn chờ hắn đáp lời, nên nhanh chóngđáp.
" dạ, thuộc hạ đilàm ngay."
Thiên Bột Thần lắc mìnhrời đi, Phượng Lan Dạ nhìn giữa không trung, nhẹ nhàng nhu động khóe môi, ThiênBột Thần a Thiên Bột Thần, mặc dù một thân võ công, nhưng là đối với giaotế gặp gỡ, ngươi lại kém mộtchút, mới vừa rồi gương mặt luôn luôn không thay của ngươi, đã bị ta nhìn ra,Kiều Lung kia và ngươi rõ ràng có quan hệ, xem ra chuyện xem ra chuyện này phảigiao cho Nam cung Diệp rồi, hẳn là để hắn xử lý chuyện này.
Phượng Lan Dạ gọi Diệp linh:"Ngươi ở bên ngoài Thanh Mãn viện, chú ý đến một chút, chớ kinh động ngườikhác, có tình huống gì lập tức tới bẩm báo cho ta."
"Dạ, Vương Phi,"Diệp linh biết điều lĩnh mệnh đi.
Nhưng đến xế chiều cũngkhông có bất cứ động tĩnh gì, Diệp linh tùy lúc đều phái tiểu nha hoàn tới đâybẩm báo, đến tối, Nam Cung Diệp cũng trở lại, khuôn mặt lạnh lẽo lạnh lùngnhưng vẫn tuấn mỹ, chẳng qua là cả người quanh thân hàn khí bao phủ, khiến chongười khác biết được tâm tình hắn giờ phút này không tốt, cho nên không ai dámtới gần bên cạnh a, chỉ có Phượng Lan Dạ không sợ hãi, trực tiếp đi tới.
“ Đã về, không có việc gìchứ?"
Hai người một đường đivào khách sãnh ngồi xuống, Diệp linh dâng lên nước trà liền lui xuống.
"Nhị hoàng huynhcùng tứ hoàng huynh chia ra bắt được một phần dư đảng của Trưởng Tôn nhất tộc,phụ hoàng ngợi khen bọn hắn.”
Nam Cung Diệp thấp giọngvang lên, Phượng Lan Dạ liếc hắn, có thể thấy được tâm tình hắn bây giờ thậtkhông tốt, đại khái là bởi vì chuyện của Ngọc Phi tối hôm qua , cho nên đối vớihoàng thượng trong lòng có bài xích.
"Đây vốn là công laocủa Tề vương phủ chúng ta ."
Thật ra thì Phượng Lan Dạkhông thèm để ý những thứ này, chẳng qua vì muốnchuyển đổi đề tài, không muốn Nam Cung Diệp vẫn quấn quýt chuyện của Ngọc phi,quả nhiên nàng vừa nói xong, Nam Cung Diệp hừ một tiếng: "Ta không hámnhững thứ này."
Phượng Lan Dạ lông màynhỏ thanh tú nhắn cau lên , nhìn Nam Cung Diệp, nghĩ tới chuyện của Thiên BộtThần rốt cuộc có nên nói cùng hắn hay không, gần đây phát sinh nhiều chuyệncũng làm hắn mệt lắm rồi, nhưng Thiên Bột Thần là thủ hạ của hắn, nàng cũngkhông thể sử lý chuyện này, hơn nữa nàng cũng không còn bổn phận này.
Mặc dù Phượng Lan Dạ chưanói, nhưng Nam Cung Diệp đã biết nàng đang suy nghĩ chuyện của mình, liếc mắtnhìn nàng: “ Lan Nhi nói suy nghĩ của mình đi?"
" ừ."
Phượng Lan Dạ gật đầu:"Ngày hôm nay ta phái Diệp linh đi dò xét Kiều Lung, nữ nhân kia có võcông, sau đó ta cho Thiên Bột Thần đi giết nàng."
Nói tới đây, Phượng LanDạ dừng lại, muốn nhìn vẻ mặt Nam Cung Diệp một chút, nam nhân này ngũ quantuấn dật, khí thế nhẹ như mây bay, không có một tia biến hóa, thấy Phượng LanDạ không nói, hắn nhướng lông mày: “ sau đó thì sao?"
" ta phát hiện ThiênBột Thần có biến hóa."
" Thiên BộtThần?" đôi mắt Nam Cung Diệp chuyển lạnh, lãnh khốc dị thường, gần đây hắnbị quá nhiều kích thích, mọi người bên cạnh đều có chuyện dấu diếm hắn,nghĩ đến đây , Nam Cung Diệp vung tay lên, một cổ khí lưu cường đại bắn đi rangoài, làm cho một bình hoa men sứ xanh ở góc khách sãnh vỡ nát, hóa thành phấnbột, rơi trên mặt đất, phủ đầy đấtđều là màu trắng.
Nam Cung Diệp biết PhượngLan Dạ nói như thế, tất nhiên đã nắm chắc chuyện, cho nên hắn mới tức giận nhưthế, giờ phút này hắn biết Thiên Bột Thần không có ở bên cạnh, cho nên lập tứcphái Nguyệt Cẩn đi vào.
"Đi tìm Thiên BộtThần."
" Dạ"
Nguyệt Cẩn không biết xảyra chuyện gì, mà Vương gia sắc mặtlại khó coi như thế , Tiểu Vương phi sắc mặt cũng không dễ nhìn, không biếtThiên Bột Thần chọc tới người nào đây.
Phượng Lan Dạ mắt thấyNguyệt Cẩn đã đi ra ngoài, liền nhanh chóng kêu một tiếng: "Hắn đang ở bênThanh Mãn viện."
Ban ngày hắn sẽ khôngxuất hiện, vì sợ người nhìn thấy, bây giờ là buổi tối, hẳn là sẽ xuất hiện.
" Thuộc hạbiết."
Nguyệt Cẩn lắc mình đi rangoài, phòng khách lâm vào yên tĩnh, Phượng Lan Dạ thấy Nam Cung Diệp cả ngườirất âm ngao, liền đi qua đưa tay lôi kéo hắn: "Đừng suy nghĩ nhiều, ngươicòn có việc phải làm, không tới thời khắc cuối cùng , cái gì cũng có biến hóa,đừng đè nén mình."
Nam Cung Diệp không nóigì, nắm chặc thân thể Phượng Lan Dạ, kéo người nàng nhích lại gần mình, ôn nhumở miệng, .
"May là vẫn có nàngở bên cạnh ta, nếu không ta sợ chống đỡ không nổi."
" tất cả rồi sẽqua."
Thanh Mãn viện, bốn phíahoàn toàn yên tĩnh, trong phòng khách không lớn , KiềuLung đang một tay bám lấy đầu, trầm tư nghĩ, dung nhan trở nên đăm chiêu đắmchìm ở trong bóng tối, nhìn không rõ lắm, mông lung thành một mảnh.
Hai tiểu nha hoàn ở hànhlang ngoài cửa ngồi lặng lẽ nói chuyện, ngoài ra không còn âm thanh nào khác.
Kiều Lung trong lòng tứcgiận không thôi, mình là Đại công chúa Long Tường quốc, lúc nào lại bị đối đãinhư vậy, hơn nữa nàng là Quỳ cơ lão nhân đưa tới đám hỏi, cái nha đầu chết tiệtkia là thứ gì chứ, vậy mà Tề vương cưng chìu nàng ta như vậy, thật không biết đầuóc hắn có vấn đề, hay là ánh mắt bị mù, bằng không chính là nha kia dở ra yêuthuật rồi, nàng tuyệt đốikhông cam lòng cứ như vậy mà bại trận, đang suy nghĩ thì bỗng nhiên một cổcường đại chưởng phong chạm mặt phóng tới, Kiều Lung thật nhanh xoay người,tránh chưởng phong, hướng chỗ tối kêu lên.
" Thiên Bột Thần,ngươi trúng gió a, dám cả gan đối với ta động thủ."
Thiên Bột Thần lộ ra thânảnh, mặt không chút thay đổi mởmiệng: "Tiểu Vương phi đã hoài nghi ngươi, ngươi lập tức rời đi VươngPhủ."
"Nàng hoài nghi ta,thì thế nào? Ta mới là cháu dâu mà Quỳ cơ lão nhân nhận định, hắn nhận địnhchính là ta, không phải nha đầu chết tiệt kia, nàng coilà thứ gì, nàng hoài nghi thì ta sợ nàng sao? Cho dù đánh nhau nàng cũng chưachắc đánh thắng được ta."
Kiều Lung ban ngày vốn bịmột bụng oán khí, vì ở lại, chuyện mất mặt gì nàng cũng làm, bị một tiểu nhađầu trong vương phủ ức hiếp, không phải một lần mà ba lần khi dễ, hiệntại tên đáng chết này lại còntới khi dễ nàng.
"Ngươi không đi cũngphải đi."
Thiên Bột Thần quyếtliệt, vô luận như thế nào hắn sẽ không để cho nữ nhân này lưu lại, bởi vì nàngta lưu lại sẽ làm làm hỏng tia nhân tình cuối cùng giữa thiếu chủ cùng lão chủnhân, hắn tình nguyện bị Thiếu chủ cùng Tiểu Vương phi trách phạt, cũng khôngđể bất luận kẻ nào phá hư tình cảm giữa bọn họ.
Kiều Lung không nghĩ tớiThiên Bột Thần chỉ một thuộc hạ nho nhỏthế nhưng dám can đảm phản bội chủ tử, nàng không khỏi giận dữ, phất tay tiếnlên, cùng Thiên Bột Thần đánh nhau.
Hai đạo thân ảnh xuyênqua khách sãnh, thỉnh thoảng nghe được có tiếng vang lên, ngoài cửa có tiểu nhađầu kêu lên: "Bên trong hình như có tiếng đánh nhau, mau đi xem mộtchút."
Thiên Bột Thần thân hìnhnhảy lên, từ cửa sổ phóng ra ngoài, ném lại một câu: "Có bản lãnh ra ngoàiđánh."
" ta sợ ngươi."
Kiều lung phi thân ra,theo sát phía sau Thiên Bột Thần ra ngoài, hai tiểu nha hoàn của Tề vương phủchạy vào, chỉ thấy bên trong phòng khách không có một bóng người, chỉ có cáibàn ngổn ngang ngã trên mặt đất, Kiều cô nương đi nơi nào? Hai người thu dọnxong đồ, đi ra ngoài tìm Kiều Lung.
Hai người Thiên Bột Thầncùng Kiều Lung, bay thẳng ra, đến không nơi không có người: “ ở đây đi, ngươitới đi ta không nhường.”
Kiều lung mặc dù võ côngcao cường, thân thủ vô cùng lợi hại, nhưng là nữ lưu, không có lực bền bỉ nhưnam nhân, cho nên đánh một trận, liền có chút cố hết sức, mà Thiên Bột Thần hạthủ càng ngày càng độc, tựa như không chút lưu tình, Kiều Lung thở hàohển kêu lên: "Ngươi thậtdám đối đãi với ta như thế, ngươi là cái đồ vong ân phụ nghĩa" .
“ Ta chỉ làm chuyện tacho là đúng."
Thiên Bột Thần lời vừanói xong, một chưởng tung ra ngoài, Kiều Lung khom lưng, lật ngữa người 180° raphía sau, đợi đến khi nàng đứng lên, Thiên Bột Thần một ... chưởng tiếp theo đãsát phía sau đánh tới, một chưởng đánh ở trước ngực của nàng, nàng cảm thấytrước ngực tê dại, mặt quay cuồng, nhiệt lưu chuyển động, nhịn không đượcwow một tiếng phun ra mộtbúng máu, Thiên Bột Thần vừa thu lại tay, lui về phía sau một bước nhìn KiềuLung.
" ta sẽ không cầnmạng của ngươi, ngươi hãy rời đi Vương Phủ, nếu tiếp tục vào Tề vương phủ, thìđừng trách ta không khách khí."
Nói xong thân hình chợtlóe lên rồi biến mất không thấy, Kiều Lung giận đến nỗi vung tay đấm mặt đất,tàn bạo kêu lên: "Thiên Bột Thần, ngươi cho rằng ngươi ngăn cản được tasao, nằm mơ ."
Bốn phía trừ tiếng gió rakhông một tiếng động nào nữa, Kiều Lung lảo đảo đứng lên, điều chỉnh hơi thở,mặc dù nội lực bị hao tổn, nhưng quả thật không lấy mạng của nàng, con ngươicủa Kiều Lung chợt lóe lên tia máu lạnh, ngẩng đầu nhìn trời, Thiên BộtThần ngươi cho rằng ta không chuẩn bị mà đến sao? Nói xong liền xoay ngườiđi.
Thính đường trong Tuyểnviện, Nguyệt Cẩn mới vừa bẩm báo là tìm không được Thiên Bột Thần xong.
Nam Cung Diệp sắc mặtcàng phát ra khó coi, lạnh lùng trừngmắt nhìn phía ngoài, cho đến khi quanh mình truyền đến dòng khí, mới âm ngaothị huyết mở miệng: "Thiên Bột Thần."
Thiên Bột Thần lên tiếnghiện thân, nhìn Vương gia cùng Tiểu Vương phi đang bên trong phòng khách, còncó đám người của Nguyệt Cẩn, hắn bất động thanh sắc ôm quyền: "Thuộc hạ ramắt Thiếu chủ"
"Nói đi, nếu ngươigiấu diếm một chữ, ta sẽ phế đi ngươi."
Nam Cung Diệp lạnh lùngthị huyết mở miệng, gằn từng chữ, mang theo Tinh Phong Huyết Vũ, không có mộtchút ấm áp: "Kiều Lung là ai? Cùng ngươi có quan hệ gì."
" Thiếu chủ, thuộchạ cùng kiều cô nương không quen, thuộc hạ mới vừa phụng lệnh Tiểu Vương phi,giết Kiều cô nương."
" ngươi giếtnàng?"
Trên gương mặt kiều diễmcủa Phượng Lan Dạ hiện lên sự ngạc nhiên, ánh mắt sâu u mà lãnh đạm, nàng khôngtin Thiên Bột Thần động thủ thật, nhiều nhất sẽ đuổi nàng ta đi, bất quá theocá tính Kiều Lung như vậy? Phượng Lan Dạ khóe môi vẽ ra nụ cười, nàng ta chưachắc chịu đi, bởi vì nữ nhân một khi điên cuồng lên, chỉ sợ không dùng tới lýtrí nựa.
" đúng vậy, thuộc hạgiết nàng."
Thiên Bột Thần dùng sứcgật đầu, hắn không muốn lừa dối Thiếu chủ cùng Tiểu Vương phi, nhưng mà khôngthể không nói như vậy, hắn không có cách nào nói nơi Kiều Lung tới, nếu nhắctới Long Tường quốc, Thiếu chủ nhất định sẽ biết được.
Nam Cung Diệp mắt cũngkhông nháy không chớp nhìn Thiên Bột Thần, Thiên Bột Thần đi theo hắn năm năm,cá tính của hắn ta, hắn hiểu rõ, trên đời này người mà Thiên Bột Thần nghe theomệnh lệnh, đó chính là mình, còn có người kia? Ánh mắt Nam Cung Diệp tối sầmlại, lạnh lùng mở miệng .
" chẳng lẽ Kiều Lunglà hắn phái tới ."
" không, Thiếu chủ,lão chủ tử sẽ không làm như vậy, thuộc hạ không quen biết Kiều cô nương."
Thiên Bột Thần lập tứcphủ nhận, nhưng lời nói của Nam Cung Diệp đã đưa tới hứng thú cho Phượng LanDạ, nàng tò mò hỏi tới: “lúc nào thì có thêm một lão chủ nhân? Hắn là ai vậya?"
Thiên Bột Thần cùng NamCung Diệp đồng thời ngửa đầu lên nhìn nàng, Nam Cung Diệp ánh mắt u ám, mímchặc môi không nói chuyện, giây lát, mới mở miệng nói.
" Hắn là ngoạitổ phụ của ta, người rất thương yêu mẫu phi "
Ngoại tổ phụ hắn đã gặpmột lần, đầu đầy tóc trắng, vóc dáng không cao, có thể là bởi vì mất nữ nhi nênrất thống khổ, khiến cho cả người hắn già nua rất nhiều, khi đó mình bởi vì hậnngười, cho nên không cho phép hắn nhích lại gần mình, sau đó hắn liền để lạingười chiếu cố bảo vệ mình xong thì hắn lại trở về Nhu Yên đảo.
"Thì ra Thiên BộtThần là người của hắn, như vậy hắn ở đâu?"
Phượng Lan Dạ thật tò mò,ngọai tổ phụ của hắn hẳn là người rất lợi hại, có thể nuôi dưỡng Nam Cung Diệpcó được thân thủ lợi hại bật này, còn có thủ hạ mạnh như Thiên Bột Thần vậy,nhất định là người hết sức lợi hại .
" Nhu Yên đảo."
Phượng Lan Dạ nháy mắt,suy nghĩ một chút xác định là mình chưa từng nghe qua cái tên này, cuối cùnglắc đầu: "Ta không biết, đây là địa phương nào."
Nàng dứt lời, Nam Cung Diệp cùng Thiên Bột Thần ngửađầu lên nhìn nàng, giống như thấy một con quái vật vậy, làm nàng có chút khôngđược tự nhiên: "Chẳng lẽ Nhu Yên đảo này rất nổi danh sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.