PhượngLan Dạ dẫn Hoa Ngạc đứng ở bậc hai của thềm đá trước cửa, không run không sợ,đôi mắt trong suốt cuồn cuộn từng con sóng, ánh trăng chiếu lên nàng như đangphủ trên người một tầng lụa mỏng, mờ ảo như tiên.
Nànggiơ tay lên lệnh cho Hoa Ngạc đi mở cửa, Hoa Ngạc gật đầu, mặc dù vẫn có chútít khẩn trương, nhưng khi trãi qua cuộc sống gặp được nhiều điều không may, đãkhiến cho nàng thản nhiên thong dong hơn nhiều lắm.
Mở racửa viện, bên ngoài phần phật một tiếng tràn vào vô số binhtướng, trong tay đang cầm cây đuốc giơ cao, Hoa Ngạc bị chen chúc xô đẩy vàomột góc, ánh lửa từ cây đuốc, chiếu sáng hết mỗi một góc trong sân, trong khônggian nhỏ hẹp, bóng của cành lá loang lổ, điểm một ít ánh sáng bạc như nước.
PhượngLan Dạ dạo bước đi xuống bậc thang, đứng ở trước mặt mọi người, không tự tikhông kiêu ngạo nhìn về phía tướng lãnh cầm đầu.
"Yêntướng quân, đêm hôm khuya khoắt xông vào viện như vậy, chẳng lẽ Bổn công chúađã phạm vào tội lớn gì à?"
Quanhthân nàng khí thế hào hùng, đôi mắt lạnh lùng ma quái kia, không có một tí engại hoảng sợ.
YênHành có chút sửng sốt, thân là phó tướng, vào nam ra bắc, được chứng kiến biếtbao nhiêu tù binh tù nhân trọng phạm, nhưng là có rất ít người giống như nàngthản nhiên trấn định như vậy, ngay cả một đại nam nhân khi nhìn thấy ''thiếthuyết Lãnh Diêm La'' như hắn, cũng phải rùng mình một cái, nhưng nàng một chútcũng không có.
Nàngrốt cuộc là hạng người gì? Yên Hành đang nhớ lại lời dặn dò của tướng quân, vẻthâm trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-vuong-phi/1622884/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.