Trăng sáng sao thưa, bên đường phố có rất nhiều ngườiđứng xem náo nhiệt, nhưng không có ai dám tiến lên để hỏi tới những chuyện này,hơn nữa những thứ người lãnh huyết vô tình này làm gì có chuyện sẽ ra tay tươngtrợ .
HoaNgạc xô cánh cửa ra, lại chạy đuổi theo người phía trước, một lần nữa bị mộtcước đá văng ra, trơ mắt nhìn công chúa bị một đám người mang đi, nàng quỳ rạptrên đất than thở khóc lóc đến thảm thương, đáng tiếc không có người nào để ýđến nàng, nàng khóc một lát, mới nhớ tới phải tìm người giúp đỡ, lập tức chạytới cửa viện kế bên, liều mạng đập cửa, đáng tiếc bên trong viện không ai, nếunhư có người, thì đã sớm đi ra.
HoaNgạc vẫn chưa từ bỏ ý định, nên sức lực càng phát ra mạnh mẽ, nàng dùng đầu đixô cửa, hiện tại chỉ có Tư Mã công chúa có thể cứu chủ tử các nàng, nếu khôngcòn có ai cứu được nữa chứ, chủ tử của nàng phải làm sao bây giờ?
Sòngbạc, đó là cái nơi khát máu như thế nào sao nàng lại không biết, là ai lại độcác hãm hại các nàng như vậy?
Trênđường phố, sóng người bắt đầu phân tán đi, chỉ có Hoa Ngạc tóc tai bù xù, thốngkhổ ngã phục trên mặt đất,hết đường xoay xở.
PhượngLan Dạ lúc này đang bị hai người xô đẩy, nàng đi được hai bước thì dừng lạicước bộ, quay đầu lạnh lùng trừng mắt nam tử phía sau.
"Tatự mình có chân, không cần phải các ngươi áp giải ."
Khí thếhào hùng, mạnh mẽ như Thái Sơn áp đỉnh, cũng hù dọa được những thủ hạ kia khôngdám lộn xộn nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-vuong-phi/1622885/quyen-1-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.