Chương trước
Chương sau
Nhìn vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng của Tân Thiên Thịnh, Trang Nguyệt bật cười: “Nhìn xem dọa ngươi sợ rồi, trước đây ta lấy máu của mình nuôi nó, sau đó cho nó ăn một ít tim động vật, chỉ là khi ăn tim của người nó mới phát huy độc tính mạnh mẽ.”

Tân Thiên Thịnh gật đầu, nhìn về phía tên sát thủ đang thốn khổ, hắn ta thật không may, rơi vào tay của tiểu ác ma này.

“Ngươi chính là tiểu ác ma, đắc tội với ngươi không thua gì đắc tội với Độc Sát.”

“Hứ, Độc Sát bọn chúng nhìn thấy ta liền phải nép sang một bên.” - Trang Nguyệt hất mặt.

Tân Thiên Thịnh không khỏi lắc đầu cười khổ, thế gian dị sự hắn nhìn không thiếu, thế nhưng nữ nhân trước mặt tưởng chừng như vô hại lại làm hắn ta cảm thấy có chút… đáng sợ.

“Này, ta nói vừa rồi còn thấy còn rất nhiều củi, ngươi lại nói đi tìm thêm củi, có phải ngươi cố ý không?” - Trang Nguyệt mím môi lộ hai má lún đồng tiền sâu, trừng mắt nhìn Tân Thiên Hạo.

“Từ lúc nhìn thấy ngươi ta liền phát hiện bọn chúng, nhưng cả đoạn đường bọn chúng đều không hiện thân, nghĩ đến bọn chúng đang đợi chúng ta tách ra mới động thủ, cho nên ta tạm thời đi ra để dụ bọn hắn ra tới…”

“Rất tốt, Tân Thiên Thịnh, ngươi biết rõ nhưng không nói trước với ta, còn lăn ra muôn như vậy, ta chút xíu nữa là bị bọn chúng chém chết.” - Trang Nguyệt tức giận rống to.

“Thế gian này, không cho phép bất cứ kẻ nào trước mắt ta làm tổn thương người của ta.” - Tân Thiên Thịnh ngạo nghễ cười lạnh.

“Làm càn, ngươi dám nói Thái Tử Phi là người của ngươi, thật là đại nghịch bất đạo, có phải không muốn sống không?” - Trang Nguyệt trừng mắt Tân Thiên Thịnh.

“Ngươi có xem mình làm Thái Tử Phi sao? Thái Tử Phi lại đi trêu chọc bản vương?” - Tân Thiên Thịnh nhếch khóe môi tà mị mê người.

Trang Nguyệt bĩu môi: “Hừ, lần sau ta mà gặp nguy hiểm ngươi mà dám xuất hiện muộn như vậy, ta liền hạ độc chết ngươi.”

“Sẽ không, ta sẽ không để cho ngươi rơi vào nguy hiểm.” - Đôi mắt Tân Thiên Thịnh hiện lên vẻ sát khí: “Những sát thủ này chắc chắn do kẻ thù trong cung của ngươi phái đến. Xem ra tình cảnh ở trong cung của ngươi rất gian nan, mặc dù ngươi biết dùng độc, nhưng cũng không thể ngăn ám tiễn, ta sẽ hồi triều, ta muốn ở gần để bảo vệ ngươi.”

Trang Nguyệt nhếch môi lộ ra hai lúm đồng tiền, khuôn mặt nhỏ nhắn tới gần mặt Tân Thiên Thịnh, đôi mắt to tròn xinh đẹp ôn nhu nhìn vào mắt Tân Thiên Thịnh.

Tân Thiên Thịnh cảm nhận được hơi thở thơm mát của nàng, hơi cúi đầu nhìn vào đôi môi đỏ mọng của nàng, tim đập loạn xạ, hắn thật sự muốn nếm một chút mùi vị.

“Sự bảo hộ mà Thịnh Vương Gia nhắc đến là gần đến mức nào? Thế này đã đủ gần chưa… hay thế này…” - Trạng Nguyệt vừa nói vừa tiến lại gần hơn, gần đến nỗi bốn bờ môi đỏ mọng có thể cảm nhận thấy nhiệt độ của nhau.

Tân Thiên Thịnh vốn luôn lạnh lùng vô cảm, bị Trang Nguyệt kích thích đến gương mặt đỏ bừng, nuốt nước bọt, cố gắng kìm nén sự ham muốn mãnh liệt.

“Ha ha… Tân Thiên Thịnh, ngươi đỏ mặt, ha ha.”



Trang Nguyệt chợt nhảy ra nhìn Tân Thiên Thịnh mặt đỏ bừng ngượng ngùng mà cười vui vẻ.

Tân Thiên Thịnh hung tợn trừng mắt nhìn Trang Nguyệt đang cười điên dại, bàn tay nắm chặt một quả đấm đập xuống đất, trầm giọng nói: “Trang Nguyệt, ngươi hãy đợi đó…”

Tân Thiên Thịnh đi đến đống lửa, nhặt đai ngọc quấn quanh eo lấy ra một ống đồng nhỏ chĩa lên trời. Bụp môt cái, một tia sáng bắn lên trời, pháo hoa rực rỡ nổ tung trên bầu trời.

Sau đó hắn dập lửa, ném y phục khô cho Trang Nguyệt, tự mình mặc lại y phục và ăn cá nướng.

Trang Nguyệt mặc lại y phục, đưa áo choàng qua cho hắn, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Tân Thiên Thịnh liền bĩu môi: “Này, soái ca tiểu thúc đang tức giận à, là một đại nam nhân mà sao ngươi nhỏ mọn như vậy?”

“Ăn nhanh đi, ăn xong ta đưa ngươi quay về hồi cung.” - Tân Thiên Thịnh lạnh lùng nói.

“Hồi cung, ta mới ra ngoài nghĩ sao trở về sớm như vậy, ta còn chưa có chơi chán, chưa có muốn trở về.” - Trang Nguyệt không vui nói.

“Thái Tử Phi bị thích khách, đây không phải là chuyện nhỏ, mà xuất thủ lại là Độc Sát, ta phải lập tức bẩm báo với Hoàng thượng. Đối phương đợi ngươi xuất cung mới ra tay, hẳn là trong cung không có cách nào ta tay với ngươi… vậy nên, ngươi hồi cung mới là an toàn.” - Tân Thiên Thịnh tính toán.

“Ta không về, không về, liền không về. Vừa rồi không phải do ngươi lấy xuống túi độc của ta, mấy tên nhóc ác đó làm sao đuổi được ta, nếu ngươi sợ ta liên lụy ngươi, vậy ta tự mình đi.” - Trang Nguyệt giận dỗi nến cá nướng trên tay đứng dậy bỏ đi.

Tân Thiên Thịnh nhíu mày nhìn Trang Nguyệt giận dỗi rời đi, hắn vội đứng lên đuổi theo kéo lấy tay nàng: “Nữ nhân không biết trời cao đất dày này, ngươi liền muốn lấy một chút nhỏ nhặt độc thuật lại đối đầu Độc Sát. Bọn chúng ở trong tối, ngươi ở ngoài sáng,   lúc này ngươi quay về cung là lựa chọn tốt nhất.”

“Ai cần ngươi quản…ta chết có liên quan gì đến ngươi.”

“Ta quản…” - Tân Thiên Thịnh đem kẹp Trang Nguyệt dưới nách đi về đóng lửa.

“Tân Thiên Thịnh, tên hỗn đãn, mau buông ta ra, ngươi làm đau ta, buông ra…”

Tân Thiên Thịnh vội buông nàng ra, đặt cô ngồi xuống tảng đá, Tran Nguyệt giống như lò xò nhảy lên, lại lần nữa Tân Thiên Thịnh đè xuống, lặp lại mấy lần, Trang Nguyệt bất lực trừng mắt với Tân Thiên Thịnh.

Tân Thiên Thịnh tà tứ cười một tiếng nói: “Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời cho ta.”

“Tân Thiên Thịnh, ngươi là gì của ta, dựa vào cái gì quản ta…”

“Ngươi là của ta…”



Hắn nuốt xuống chữ nữ nhân của ta, nói thêm: “Ngươi là người trị độc của ta, ngươi mà chết, ta tìm ai chữa bệnh cho ta.”

“Tân Thiên Thịnh, ngươi đợi đó cho ta, ta không trị chết ngươi, ta theo họ của ngươi.” - Trang Nguyệt trợn mắt gào lên với Tân Thiên Thịnh.

Nghe vậy, Tân Thiên Thịnh trong mắt hiện ra sự vui vẻ, thầm nghĩ trong lòng, nàng là nữ nhân của hắn, sớm muộn con nàng cũng là họ của hắn.

Nhìn Trang Nguyệt tức giận đến mức thở phì phò, hắn lại cảm thấy tâm tình vô cùng tốt, ánh mắt cười nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô để hắn thèm nhỏ dãi.

Một lúc sau, nhìn thấy Trang Nguyệt còn đang tức giận, Tân Thiên Thịnh cầm lấy cá vừa nướng xong, đưa tới trước mắt nàng: “Không phải muốn ăn cá sao?”

Trang Nguyệt không thèm nhìn hắn.

Thấy Trang Nguyệt thật sự tức giận, Tân Thiên Thịnh có chút khó khăn, bản thân chưa bao giờ mắng qua nữ nhân, không biết phải dỗ dành nàng thế nào.

“Chuyện này…”

Hắn nghĩ nửa ngày không biết mở miệng thế nào: “Làm sao mới làm cho ngươi không tức giận nữa…”

Trang Nguyệt trợn mắt nhìn hắn, vẻ mặt cao ngạo nói: “Ta muốn ra ngoài một ngày, Thịnh vương gia không phải dũng mãnh vô địch sao? Vậy ngươi phải có trách nhiệm bảo vệ ta.”

Tân Thiên Thịnh thở dài: “Được rồi, ta sẽ bảo vệ ngươi, nói cho ta biết ngươi muốn đi đâu.”

Trang Nguyệt chợt quay đầu lại, lúc này mới mỉm cười: “Thật sao?”

Tân Thiên Thịnh gật đầu, nhìn gương mặt tươi cười của nàng, ánh mắt trìu mến: “Thật.”

“Ha ha, ngươi có biết chỗ nào vui không? Ngươi đưa ta đi chơi đi.” - Trang Nguyệt chạy tới nắm lấy cánh tay Tân Thiên Thịnh lắc lư.

Tân Thiên Thịnh cảm thấy cánh tay mình chạm vào hai đỉnh mềm mại cọ xát, một cảm giác nóng bức và hưng phấn mãnh liệt tràn khắp cơ thể, gương mặt nóng như bị lửa đốt.

Hắn đột nhiên đứng dậy, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Còn không đi ra.”

“Vâng.” - Hàn Quân trả lời một tiếng, mang theo mười hai cận vệ lẩn trốn bên trong rừng đi ra, trên mặt lộ ra nụ cười quái dị.

Hàn Quân vừa nhìn thấy Tân Thiên Thịnh ra tín hiệu liền lập tức cùng mười hai cận vệ chạy đến. Ngay từ khi đến nơi đã nhìn thấy Vương gia cùng Trang Nguyệt tiểu thư giống như một đôi tình lữ giận dỗi, bọn hắn không đành lòng quấy rầy liền núp vào trong rừng cây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.