Phàm Vũ hồ hởi lao người nhanh như chớp vào mảnh rừng hòng kiếm chút mồi cho sư phụ nhấm rượu a . Tự như mảnh rừng này là nhà của hắn , lanh lợi di chuyển qua các ngạnh cây , những lùm dây leo chắn dọc chắn ngang cũng chẳng làm khó được hắn .
Bao năm qua phạm vị mảnh rừng trăm dặm quanh hang động nơi hắn và sư phụ cư trú chẳng hề có chút uy hiếp nào , động vật phạm vi trăm dặm đa phần đều là động vật ăn cỏ không hề hung hăn có chút hại nào ... Đối với điều này Phàm Vũ cảm thấy tò mò cực kì a .
Có lần Phàm Vũ ham chơi đi đến hai trăm dặm thì gặp phải một dòng sông lớn , đang định xuống rửa mặt cho sạch sẻ rồi cắm trại bên bờ suối , bất giác hắn nhìn qua phía bên kia bờ sông nhưng cảm thấy phía trước có một lớp màng ngăn chắn dọc theo dòng sông .
Tò mò Phàm Vũ bơi ra giữa dòng hòng tìm hiểu nguyên do , từ bờ sông bơi đến bức tường kia cũng gần năm mươi
mét , hắn cấp tốc bơi nhanh hơn .
Cốc
Phàm Vũ bơi nhanh quá mà vô thức đập đầu vào bức tường vô hình khiến hắn đau nhức cả đầu óc thầm mắng mỏ .
" Má thằng nào chơi mất dạy bây "
Bức tường trong suốt cứng nhắc , cao không thấy đỉnh mà sâu không thấy đáy , chỉ một màu trong suốt mà chắn dọc dòng sông những chẳng tác động gì quá lớn đến hệ sinh thái nơi này .
Chợt một ý định táo bạo nảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-vu-viet-tinh/214625/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.