🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ảo cảnh Cửu Lê, tầng thứ nhất!

Lâm Nhất xuất hiện lần nữa, đứng ở trong vùng hoang dã phân rõ hai màu đen trắng, chẳng bao lâu tiếng trống lại bắt đầu vang lên.

Tùng! Tùng! Tùng!

“Tới rồi."

Lâm Nhất thầm nói một câu, cùng với tiếng trống vang lên, tiếng hò giết trên chiến trường vang dội đến chói tai. Đây là cuộc chém giết ác liệt của hàng trăm nghìn con người, khi nhiều binh sĩ như vậy, đều cầm trên tay tính mạng của hàng trăm thậm chí là hàng nghìn người, huyết khí của mỗi người đều hừng hực hung mãnh như ngọn lửa mãnh liệt. Trên người họ đều tràn ngập huyết sát nồng đậm, trong ánh mắt của họ đều lắng động sát ý lạnh lẽo nhất.

Khi tiếng la hét của bọn họ hội tụ vào nhau, ngay cả trời đất cũng phải run rẩy.

Hội tụ trong biển sat ý không thể tưởng tượng đó, kiếm thế Lâm Nhất hoàn toàn không thể thành công ngưng tụ được, thậm chí đến ngay cả Tinh Nguyên cũng không thể thúc giục một cách bình thường.

Chiến lực đỉnh phong, ngay cả một phần cũng không thể phát huy được.

Dù đã từng trải qua một lần, nhưng lần nữa gặp phải tình cảnh này, vẫn khiến cho Lâm Nhất cảm thấy kinh hãi.

Sống trước đã!

Nhưng lần này hắn đã có kinh nghiệm, trên chiến trường thế này, căn bản không cho phép bản thân có một chút phân tâm nào.

Không được có suy nghĩ gì khác, phải quên đi kiếm ý, quên đi đây là ảo giác, thậm chí phải quên đi thân phận của mình, ngoại trừ việc phải tiếp tục sống ra, tất cả đều phải quên đi.

Giết!

Lâm Nhất mặc bộ đồ trắng, hai mắt phiếm hồng quang, lao vào chém giết với đại quân áo đen.

Ngoại trừ chiến hữu cùng mặc áo trắng ra, thì trong mắt hắn những kẻ khác đều phải giết, thỉnh thoảng có ra tay cứu người, nhưng cũng sẽ không dừng lại.

Lần này hắn kiên trì được rất lâu, chẳng bao lâu áo trắng trên người đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ.

Nhưng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng rằng, sống sót càng lâu, thì kẻ địch phải đối mặt lại càng rắc rối.

Giết tới khi cả sức lực và tinh thần đều kiệt quệ, nhưng vẫn không hề có dấu hiệu nào cho thấy có thể thả lỏng, giống như cuộc tàn sát này không có giây phút dừng lại vậy.

Trống trận không ngừng, chém giết không dừng.

Loại met mỏi đo không chỉ là sự vô lực trên cơ thể, mà còn có sự tê dại về tinh thần. Lâm Nhất một đường tiến về phía trước, không ngừng chém giết. Dõi mắt nhìn qua, xung quanh đều là hài cốt vô tận, máu tươi chảy dọc trên mặt đất, khiến cho mat đat trong như vừa trải qua mot cơn mưa lớn.

Cờ soái!

Bỗng nhiên, trước mắt Lâm Nhất sáng lên, hắn nhìn thấy cờ soái của quân đen, dưới cờ soái, có một tướng quân giáp đen, toàn thân mặc áo giáp đen, chỉ lộ ra đôi mắt, hai tay đang cầm trường thương.

Gã cưỡi trên lưng con yêu thú hung tợn, từ trên cao nhìn xuống, tầm mắt quét qua nhìn về phía Lâm Nhất.

Ong!

Lam Nhat nhat thoi khong the đong đay đoc, chỉ cam thay giet choc vo tận bao phủ quanh người hắn, tay chân lạnh như băng.

Tầm mắt lạnh lẽo rơi ra từ trong mũ sắt, ẩn chứa ý chí sát phạt vô cùng khủng khiếp, nháy mắt ngấm qua lỗ chân lông của Lâm Nhất.

Gã để mắt tới ta rồi!

Phụt!

Đang suy nghĩ như vậy, một bóng đen đột nhiên chạy qua, trên cổ Lâm Nhất xuất hiện huyết quang. Tầm mắt dần trở lên mơ hồ, trước khi tầm nhìn hoàn toàn biến mất, mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng, trên gò má có một vết sẹo hình chữ thập, hung tợn đáng sợ, lạnh lẽo vô tình.

Lại là gã!

Tiếng trống trận ầm ầm vang lên, Lâm Nhất giống như tỉnh dậy từ trong giấc mơ, ngồi trên tế đàn phun mạnh ra một ngụm máu tươi.

Ngọn lửa trong tế đàn sau lưng đã dập tắt từ lâu. Lâm Nhất tùy ý nuốt xuống một viên đan dược, lau sạch vết máu ở khóe miệng, đứng lên từ trên tế đàn, tùy ý đi lại.

Hắn không hề chú ý tới, vào khoảnh khắc hắn vừa đứng dậy, ý chí sát phạt vô tận mãnh liệt trào ra.

Trong lúc bước đi, huyết quang ngập tràn, phong mang ác liệt.

Sắc mặt Lâm Nhất không có quá nhiều dao động, bình tĩnh phân tích: "Muốn vượt qua ảo cảnh tầng thứ nhất, phải đánh bại được chiến tướng giáp đen đó ... Còn có tiếng trống, là sóng âm và cũng có nhịp điệu, khác biệt với tiêu âm, nhưng đại đạo cùng chảy chung một dòng."

Lại thất bại lần nữa, nhưng không khiến cho Lâm Nhất trở lên nóng nảy, cũng không vội vàng tiếp tục tiến vào ảo cảnh.

Ảo cảnh tầng thứ nhất, khí sát phạt đã nặng như vậy, vậy thì mấy tầng sau thật không dám tưởng tượng. Nói cách khác, khí sát phạt nhường này giống với liệt hỏa, kiếm ý ở trong đó giống như là sắt thép, giống như rèn binh đao mà không ngừng tôi luyện.

Lão già kia nói không sai, không chỉ kiếm ý, mà sức mạnh ý chí của ta, còn có cơ thể cũng được rèn luyện.


Ngọn lửa trong tế đàn lại bùng cháy, cùng với tiếng trống vang lên, Lâm Nhất lại tiến vào trong ảo cảnh.

Giết!

Tiếng gào thét đinh tai nhức óc vang vọng khắp đất trời, Lâm Nhất một thân áo trắng, tay cầm trường kiếm, mặt không đổi sắc, huyết khí và ý chí sát phạt của hắn, dung hợp hoàn mĩ vào trong biển sát ý vô tận trong đại quân trắng mênh mang.

Hắn vừa là một giọt nước biển trong đại dương này, cũng là một cá thể độc lập, cảm giác này khá huyền diệu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.