🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhưng Kiếm Ý Bán Bộ Thần Tiêu trực tiếp bị vùi lấp vào trong luồng khí sát phạt này. Vừa dấy lên một chút sóng nhỏ đã bị cuốn đi tan tành.

Đồng thời, đủ loại tiếng kêu hò giết xông vào trong đầu, khiến cho Lâm Nhất không thể nào tập trung tinh thần được.

Một thân thực lực, bị hạn chế chín phần.

Hai luồng trắng đen như nước lũ, trong tiếng trống trận ầm ầm, hội tụ lại vào nhau. Lâm Nhất bị cuốn vào trong đó, mấy lần muốn thoát ra đều thất bại, bị cơn lũ này lôi kéo vào trong chiến trường hỗn loạn.

Từng bóng người lần lượt ngã xuống đất, những cảnh tượng đẫm máu đánh thẳng vào đầu Lâm Nhất.

Hắn chưa từng nghĩ, chiến trường thực sự lại tàn khốc đến như vậy, những võ giả cảnh giới Thiên Phách đó từ sau khi lao vào chém giết đến giây phút thảm liệt nhất, vẫn dùng hết một tia chân nguyên cuối cùng, lao vào vật lộn như người thường, thậm chí còn dùng đến cả răng.

"Cẩn thận!”

Trong một khoảng mờ mịt, binh lính mặc áo trắng bên cạnh Lâm Nhất rơi vào trong nguy hiểm, hắn vội vàng ra tay cứu lấy đối phương.

"Cảm ơn!"

Người nọ lau máu tươi trên mặt, nói cảm ơn, rồi không để ý đến Lâm Nhất nữa, quay người tiếp tục giết địch.

Phụt!

Nhưng gã vừa xoay người, đầu đã bay ra khỏi cổ, máu tươi bắn tung tóe lên mặt Lâm Nhất. Hắn nhìn thấy một thân ảnh màu đen lạnh lùng, bên mặt phải có một vết sẹo hình chữ thập, trông vô cùng dữ tợn.

Lâm Nhất thoáng sững sờ, kiếm trong tay vừa định giơ lên, trên cổ đã có máu tươi bắn ra, ý thức dần trở lên mơ hồ.

Ta bị một tên lính quèn giết chết sao? Cảm giác này thật khiến người ta khó chịu ...

Tùng! Tùng! Tùng!

Tiếng trống vang lên lần nữa, chấn động đến mức màng nhĩ của Lâm Nhất run rẩy, huyết dịch toàn thân nhảy lên, long văn tử kim dưới lớp da cũng xuất hiện những vết nứt.

Điều đáng sợ nhất là, âm thanh này còn xuyên qua cơ thể hắn, trực tiếp ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng của Lâm Nhất.

Phụt!

Lâm Nhất giật mình tỉnh dậy, phun một ngụm máu tươi ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, cả người đều trở lên suy yếu.

Tiếng xé gió vang lên, Kiếm Kinh Thiên và Phong Giác đáp xuống tế đàn như điện xẹt.

"Tiểu sư đệ, không sao chứ?" Sắc mặt Phong Giác cuống cuồng, đỡ lấy Lâm Nhất, vội vàng hỏi thăm.

Kiếm Kinh Thiên bên cạnh, trầm ngâm không nói.

"Tim đau quá." Lâm Nhất ôm lấy ngực mình nói.

"Bị thương nặng như vậy sao?" Phong Giác bị dọa sợ, cẩn thận xem xét, huyết khí của hắn hùng hậu, không hề bị thương bị tổn thương tới căn cơ.

Lâm Nhất thở dài nói: "Một nghìn viên đan Tinh Thần, vừa gặp mặt đã hết rồi."

Phong Giác thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Ta còn tưởng tim thực sự bị thương rồi cơ, không sao là tốt, chỉ là một chút đan Tinh Thần thôi mà."

Lâm Nhất nghe vậy trước mắt sáng lên, đợi sau khi nhìn rõ được khuôn mặt của đối phương, khuôn mặt dần nở nụ cười, vội vàng nói: "Phong sư huynh, sao huynh lại tới đây, tới đúng lúc lắm, cho ta mượn ít đan Tinh Thần đi."

"Chuyện nhỏ, cần mượn bao nhiêu." Phong Giác không để ý cười nói.

Lâm Nhất thầm cân nhắc một phen, mượn quá nhiều, có lẽ huynh ấy cũng không có, bèn nói: "Hai trăm nghìn viên đi."

Nụ cười trên khuôn mặt Phong Giác cứng ngắc, hơi ngượng ngùng nói: "Tiểu sư đệ, sư huynh vừa mới thăng cấp lên cảnh giới Sinh Tử, tốn khá nhiều đan Tinh Thần, trong tay thực sự không có nhiều đan Tinh Thần như vậy."

“Lâm Nhất, ta thấy sư huynh này của ngươi không cần cũng được, quá keo kiêt.”

Kiếm Kinh Thiên vẫn luôn im lặng, trong mắt lóe lên vẻ khinh bỉ, đột nhiên mở miệng nói.

"Sư huynh, huynh sẽ không thực sự nghèo như vậy đâu đúng chứ? Vậy ta không mượn nữa ... " Lâm Nhất thấy vậy, bèn lên tiếng.

Phong Giác nhất thời khóc không ra nước mắt, hắn ta không hề nói dối, đan Tinh Thần trên người thực sự không còn nhiều, cũng chỉ có khoảng chừng hai trăm nghìn viên, vừa mới thăng cấp lên cảnh giới Sinh Tử, nghèo đến mức kêu vang rồi này.

Nhưng một già một trẻ này, rõ ràng đang nướng hắn ta trên giàn lửa.

“Đừng nghe lão già này nói bậy, chút đan Tinh Thần này sư huynh vẫn có, đệ dùng tạm trước đi, không cần trả vội!" Phong Giác nặn ra nụ cười, lấy ra một túi trữ vật, run rẩy đưa qua.

Lâm Nhất chớp mắt, cười nói: "Sư huynh, vậy ta không khách khí nữa nhé."

Nói xong đưa tay ra, nhận lấy túi trữ vật.

"Ta nói không sai mà, tên này đúng là keo kiệt." Kiếm Kinh Thiên thờ ơ nói.

Phong Giác tức đến hộc máu, quả thực không thể ở Phù Vân Kiếm Tông này thêm được nữa. Lần đầu tới đã bị ép phải đưa mặt nạ Ngân Nguyệt ra làm quà gặp mặt.

Ta sẽ không bị lừa nữa chứ!

“Đi thôi, sư đệ ngươi phải bế quan, hai chúng ta không quấy rầy nữa."

Kiếm Kinh Thiên đưa tay ra, lôi thẳng Phong Giác còn chưa hiểu rõ chuyện gì ra ngoài. Tế đàn lại trở lên trống vắng.

Chín tầng ảo ảnh sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.