🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hồi lâu, Phong Giác nhịn đến mức khuôn mặt đỏ bừng, nói: "Buông tay, ta không quản nữa là được chứ gì? Cái tên này, ngay cả ta mà cũng ra tay nặng như vậy sao?"

Kiếm Kinh Thiên liếc nhìn hắn ta, trong mắt thoáng qua vẻ châm chọc, tự mình chuốc lấy.

Bị Kiếm Kinh Thiên một chiêu chế phục, khí thế của Phong Giác rõ ràng yếu đi rất nhiều, không còn dám đắc ý nữa.

Kiếm Kinh Thiên dùng thực lực để cảnh cáo hắn ta, cái gì gọi là đại ca của ngươi vẫn sẽ mãi là đại ca của ngươi, cho dù đã thăng cấp lên vương giả cảnh giới Sinh Tử, thì cũng phải ngoan ngoãn chút thì hơn.

Giống như cảm thấy mình cũng có phần quá đáng, Kiếm Kinh Thiên đột nhiên lên tiếng: “Hắn không chết dễ dàng như vậy đâu, huống hồ, không phải ta đang ở đây quan sát rồi hay sao?"

Phong Giác nghe vậy, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Câu này còn giống tiếng người này."

"Nhưng nếu thực sự phải chết, thì ta ra tay có lẽ cũng không kịp để cứu đâu!" Kiếm Kinh Thiên ngừng một lát, lại nói thêm một câu.

Khuôn mặt Phong Giác, lập tức tối sầm lại, tức giận quát: "Coi như ta chưa nói gì.”

Trên tế đàn có chín đỉnh núi bao quanh, Lâm Nhất lấy ra một nghìn viên đan Tinh Thần, lần lượt ném vào trong động không đáy của tế đàn.

Két! Két!

Âm thanh như tiếng xương cốt đang cựa quậy vang lên bên trong, giống như tiếng gỗ bị đốt cháy. Ngay sau đó, ánh lửa từ từ cháy lên từ dưới đáy tế đàn.

"Còn thiếu chút máu ... "

Lâm Nhất hít sâu một hơi, lấy ra một con dao găm, rạch vào lòng bàn tay của mình.

Khi máu tươi nhỏ giọt vào trong, bên dưới tế đàn truyền tới tiếng chuyển động, nhưng chẳng mấy chốc lại dừng lại.

“Không phản ứng nữa rồi ư?"

Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, thầm kinh ngạc.

Âm!

Đột nhiên, lửa lớn phừng phừng không hề báo trước, bùng cháy lên từ trong tế đàn.

Tùng! Tùng! Tùng!

Ngay sau đó tiếng trống vang lên, tiết tấu như chậm mà nhanh, từng tiếng đều khiến cho trái tim người ta muốn nhảy ra ngoài.

Có chuyện gì vậy?

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, mấy mặt trống lớn bằng da thú trên đỉnh núi đó không hề có chút động tĩnh, nhưng tiếng trống lại không biết từ đâu vang lên. Hơn nữa còn càng lúc càng gấp, cảnh tượng trước mặt Lâm Nhất dần mờ đi, hắn mơ màng muốn ngủ, cho dù có tập trung tinh thần thế nào cũng không ngăn được cơn buồn ngủ này.

Phù

Đến khi tầm mắt khôi phục lại, Lâm Nhất phát hiện mình đang ở trong một vùng hoang dã, trong vùng hoang dã này có hai đội quân đang đối đầu nhau. Một bên mặc áo đen, một bên mặc áo trắng, phân biệt rõ ràng.

Lâm Nhất nhìn xuống quần áo của mình. Hắn đang mặc áo trắng, biến thành một tiểu binh quèn trong thiên quân vạn mã.

Ta đang nắm mơ sao?

Nhưng giấc mơ này cũng quá chân thật rồi, gió lạnh thổi vào mặt, mang theo ý chí sát phạt ác liệt.

Huyết khí tinh nguyên trong cơ thể và kén kiếm ở mi tâm đều tồn tại một cách chân thực, duy chỉ có thứ cầm trong tay không phải là kiếm Táng Hoa.

Hả?

Lâm Nhất nhìn kỹ lại, xem ra quả thực hắn đang ở trong một không gian nào đó, thực lực vẫn còn, nhưng lại không thể mô phỏng được thể đoạn kiếm của ta.

Nếu là thế giới thật, thì thanh kiếm này phải gãy từ lâu rồi mới đúng.


Không kịp suy nghĩ kỹ, tiếng trống rung trời lại vang lên, Lâm Nhất đưa mắt ra nhìn, thấy trong trận doanh phe mình có một hàng trống trận đang bị gõ mạnh lên.

“Giết!"

Cùng với tiếng trống trận của hai quân đen trắng vang lên, mỗi binh sĩ đều trở lên vô cùng hung dữ, ai nấy đều bắt đầu gào thét. Nháy mắt, ý chí sát phạt ẩn chứa vô số huyết khí hội tụ lại trong khoảng trời đất này, sâu trong lòng Lâm Nhất cảm giác như hắn là một con thuyền cô độc giữa đại dương mênh mông.

Trở lên vô cùng nhỏ bé, hắn thúc giục Tinh Nguyên, thả kiếm ý ra.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.