🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trên tầng mây bên ngoài trống trận Cửu Lê.

Kiếm Kinh Thiên đứng sóng vai với một người, hai người đứng trên mây bay, ánh mắt đặt lên người Lâm Nhất ở trong tế đàn xa xa.

Nếu Lâm Nhất ở đay, nhất định se biết người đang đứng bên cạnh Kiếm Kinh Thiên chính là Phong Giác - người đã dẫn hắn tới Côn Luân.

Giờ phút này trên khuôn mặt Phong Giác đang mang nụ cười, cười sắp không khép nổi miệng, nhỏ giọng nói: "Ta biết mà, để Lâm Nhất ở chỗ huynh là hoàn toàn đúng đắn. Ha ha ha, còn chưa tới nửa năm mà đã sở hữu được Kiếm Ý Bán Bộ Thần Tiêu rồi. Con mẹ nó, sắp đuổi kịp cả ta rồi."

"Nghe nói không lâu trước đó, Thần Long Quỷ Tam Trận cũng bị phá, còn khiến cho Thiên Tuyệt Thành mất mặt. Ha ha ha, thật lợi hại!"

Sắc mặt Kiếm Kinh Thiên lạnh nhạt, trên khuôn mặt già nua không có biểu cảm gì, không hề vì lời nói của Phong Giác mà thay đổi sắc mặt.

Không được đáp lời, Phong Giác cũng không để tâm.

Chuyện này hắn ta đã sớm quen rồi, Kiếm Kinh Thiên này ngoại trừ Lâm Nhất ra, rất hiếm khi mỉm cười với người khác, trước nay toàn trưng vẻ mặt thúi đó.

"Sao ngươi lại tới đây?"

Kiếm Kinh Thiên lạnh nhạt hỏi.

Phong Giác cười nói: "Truyền thuyết liên quan đến Khô Huyền Đại Thánh đã có từ lâu. Nay đảo Khô Huyền xuất hiện dị biến, các tông môn siêu cấp của Hoang Cổ Vực đều bị kinh động. Kiếm Tông tất nhiên cũng phải phái người tới tọa trấn rồi, do vậy ... ta bèn tới đây!"

Kiếm Kinh Thiên nhận ra ý khác trong lời nói của đối phương, không khỏi nhìn thêm một cái, sau đó nhanh chóng liếc qua, lạnh nhạt nói: "Hóa ra đã trở thành vương giả cảnh giới Sinh Tử rồi, chẳng trách lại đắc ý như vậy."

“Không dám không dám, sao ta có thể dám đắc ý trước mặt sư huynh chứ."

Phong Giác cực kỳ đắc ý cười nói.

Kiếm Kinh Thiên lười để ý đến hắn ta, không tiếp lời.

Trong lòng Phong Giác sảng khoái, hắn ta biết Kiếm Kinh Thiên vẫn còn dừng lại ở cảnh giới Long Mạch, thời gian rất dài sau này cũng đều sẽ dừng lại ở cảnh giới Long Mạch.

“Hì hì, nhưng nói gì thì nói, sư huynh đối xử với tiểu sư đệ nghiêm khắc quá. Nó mới tới Côn Luân có nửa năm, huynh đã muốn cho nó đấu với những tên trong top một trăm bảng Tinh Quân, nó có thể đấu được sao?" Phong Giác có phần bất mãn nói, quá đả kích sự tự tin của một người cũng không phải là chuyện gì tốt.

Lâm Nhất hiện giờ có thể nói là rất tài giỏi rồi, không hổ danh là quán quân của thiên lộ thứ chín, nếu có thời gian, nhất định sẽ trở thành thánh.

“Ta làm việc, không cần ngươi phải lo."

Kiếm Kinh Thiên thờ ơ đáp.

Cái tên này ... Phong Giác giận đến mức không nói lên lời, hắn ta nhìn Kiếm Kinh Thiên, trên khuôn mặt già nua của đối phương phát hiện ra có một chút gì đó không giống bình thường.

"Sư huynh, hình như huynh hơi thay đổi rồi." Phong Giác cực kỳ kinh ngạc nói, hắn ta cảm nhận được phong mang chưa từng thấy trên kiếm tâm tĩnh lặng như dòng nước chết của đối phương.

Điều này thực sự khiến cho người ta bất ngờ!

Người từng là đệ nhất ba bảng, kỳ tài nghìn năm có một của Kiếm Tông, người đàn ông đó sắp quay trở lại rồi sao?

Nếu sư huynh có thể thoát ra khỏi ma chứng, vậy đối với Kiếm Tông mà nói, quả thực là một chuyện vui động trời, trong lòng Phong Giác không khỏi kích động.

Kiếm Kinh Thiên hơi kinh ngạc, tên tiểu tử đó, thực sự đã đốt cháy lại tâm kiếm giả của ta rồi ư?

"Ngươi nói nhảm nhiều thật đấy."

Kiếm Kinh Thiên xụ mặt, ghét bỏ nói.

Phong Giác da mặt dày, không thèm để ý tới sự khinh bỉ của đối phương, cười nói: “Sư huynh, mặc dù cách dạy dỗ của huynh chẳng giống ai cả, nhưng lại không giỏi lừa người cho lắm, trống trận Cửu Lê này hẳn sẽ không chết người đâu đúng chứ?"

"Ta không lừa người, thực sự sẽ chết người đấy." Kiếm Kinh Thiên lạnh nhạt đáp.

Phong Giác thoáng sững sờ, nụ cười trên mặt lập tức cứng ngắc.

"Cái tên biến thái nhà huynh!"

Thân hình hắn ta lóe lên, đáp về phía trống trận Cửu Lê, nếu như Lâm Nhất chết ở bên ngoài thì không nói, đó là do kỹ của hắn không bằng người.

"Ta khuyên ngươi đối xử tốt với bản thân một chút, đừng nghĩ tới chuyện động thủ với ta."

Mặt Kiếm Kinh Thiên không cảm xúc, lạnh lùng nói.

Ông ta chỉ có tu vi cảnh giới Long Mạch, nhưng khi ông ta nhìn Phong Giác, lập tức khiến cho hắn ta cảm thấy vô cùng khó chịu, đến ngay cả hô hấp cũng trở lên khó khăn nặng nề.

Sắc mặt Phong Giác lập tức có phần khó coi, nhưng Kiếm Kinh Thiên dường như cũng không muốn cho hắn ta đường lui.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.