Lâm Nhất xòe tay ra, linh ấn Thanh Long ở giữa bàn tay hắn đang run rẩy dưới phong ấn của kiếm ý, mãi không thể thoát ra ngoài.
“Lôi Vân Tử, ông đừng hòng bắt Lâm Nhất ta quỳ xuống!”
Lâm Nhất hừ lạnh, nắm chặt tay lại, linh ấn Thanh Long giữa lòng bàn tay nứt vỡ, hóa thành vô số mảnh vụn bay đầy trời.
Một lòng hướng kiếm, quyết tiến không lùi!
Lòng này thản đãng, quang minh lỗi lạc, há lại bị dục vọng che mờ!
Kiếm này kiêu ngạo, thà gãy không cong, há lại quỳ trước ác quỷ!
Trong gió lớn điên cuồng, thiếu niên áo xanh nhìn về phía Lôi Vân Tử ở trên đàn tế, ngạo cốt hiên ngang.
Linh ấn Thanh Long tan vỡ, bay lượn trong không trung giống như những lưỡi dao, tỏa ra linh quang lấp lánh. Nhưng chỉ trong chớp mắt, chúng đã hóa thành khói ma đen kịt, vô cùng tanh hôi.
“Rốt cuộc ngươi phát hiện ra từ lúc nào?”
Ván cờ mà lão ta sắp đặt mười lăm năm trước tuy có ba con cờ như Phong Vô Hận, nhưng để đảm bảo không có sai sót gì, lão ta còn để lại bốn linh ấn. Dù là ai bị đóng ấn lên mình đều sẽ chịu khống chế.
Lãnh bảo chủ, Huyết Lang, Phong Vô Hận không ai ngoại lệ, nhưng đến chỗ Lâm Nhất lại mất tác dụng giống như kỳ tích.
Trong đôi mắt máu của Lôi Vân Tử hiện lên sự căm phẫn tột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/3337460/chuong-2180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.