“Mấy năm nay chắc ngươi đã từng thử cởi bỏ giáp Viêm Long xuống đúng chứ? Nhưng có lẽ là thất bại rồi phải không? Không sao, ta sẽ kéo xuống giúp ngươi!”
Lôi Vân Tử cười lớn, đưa tay ra kéo.
Xoẹt! Xoẹt!
Giáp Viêm Long quả thật đã được cởi bỏ, nhưng kèm theo đó là một lớp da máu, dưới da dính máu thịt còn tươi mới, đó chính là da của Huyết Lang…
Chớp mắt nhìn lại, đâu còn là bang chủ của bang Huyết Lang gì đó, chỉ còn lại một bộ xương dính máu thịt.
Lãnh Hương Vân sợ đến mức bịt chặt miệng, trốn phía sau lưng Lâm Nhất không dám nhìn, suýt thì ngất đi.
Phó đại sư và Cổ lão đầu run rẩy cả người. Trước kia hai ông già lão luyện này đã từng nhìn thấy nhiều thủ đoạn đáng sợ của tà tu, nhưng so với cảnh tượng ở trước mắt thì hoàn toàn chẳng là gì. Trong mắt bọn họ hiện lên vẻ sợ hãi tột độ, quỳ xuống đất không ngừng run rẩy.
Trong đại điện khiến người ta trầm uất này, bầu không khí lập tức yên tĩnh đến cực hạn, không ai dám động đậy.
Lôi Vân Tử bỗng nhiên xuất hiện, cho người ta biết thế nào mới là ác quỷ chân chính!
“Ba tên vô dụng cũng muốn tranh Phệ Huyết Ma Điển với ta, các ngươi chỉ là những con cờ của ta mà thôi. Còn ngươi…”
Lôi Vân Tử cười nhạt, hung uy ngút trời, trong đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/3337459/chuong-2179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.